Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

“Cô đừng nhìn ta như vậy. Ta nói cho cô biết, Tuyết Vệ đại nhân bảo cô có thể là gián điệp nên đại nhân đã giao cho ta nhiệm vụ theo dõi cô, cô đi đâu thì ta đi đấy! Cho đến khi Tuyết Vệ đại nhân điều tra rõ chân tướng mới thôi!” Nhị Anh hất cằm, nhìn nàng một cách kiêu ngạo. Nàng ta mừng thầm trong bụng. Vốn dĩ nàng ta đang ghen tỵ vì Tần Phong Hi mới đến mà đã được vào điện tam trọng, giờ thì hay rồi, đùng một cái nàng đã bị nghi ngờ là gian tế! Nói chung, nàng ta nhất định sẽ theo dõi nàng sát sao, không rời nửa bước để nắm thóp được nàng! 

“Ta nói cô nghe, nửa tháng nữa Tuyết Vệ đại nhân sẽ trở thành Đế phi, đại nhân đã hứa lúc đó sẽ cho ta làm Đại thị nữ cận thân của Đế phi rồi, cô liệu mà nắm bắt tình hình đi!” 

Nhưng Nhị Anh chưa kịp nói hết câu thì Tần Phong Hi đã kẹp bụng ngựa, phóng ngựa chạy như bay, chỉ để lại một bóng lưng cho nàng ta. Thiên Ảnh liếc Nhị Anh, cũng giục ngựa chạy đi. 

“Tần Phong Hi! Người đâu, người đâu, gián điệp bỏ trốn rồi!” Thấy Ưng Vệ đang đi từ điện nhị trọng đến đây, Nhị Anh kêu om sòm lên ngay. 

Thiên Ảnh là ám vệ thân tín của Lệ Tử Mặc nên tất nhiên nàng ta chưa từng gặp, cũng không biết hắn ta là ai, còn tưởng là tòng phạm của Tần Phong Hi. Thấy nàng không thèm đếm xỉa gì tới mình mà cứ phóng ngựa chạy đi, hất hết bụi vào mặt nàng ta, làm gì có chuyện nàng ta để yên! Tần Phong Hi nhất định là gián điệp! Nếu không thì tại sao nàng lại chạy chứ! 

“Có chuyện gì vậy?” 

“Ưng Vệ đại nhân, Tần Phong Hi chạy đi cùng một người đàn ông rồi!” 

“Ngươi nói gì cơ?” Sắc mặt của Ưng cũng xấu đi thấy rõ khi nghe thấy câu này. Vừa nãy hắn ta đang cùng với Nguyệt Vệ chờ Thần y kiểm tra thương thế cho Tằng Đình Minh và Hoa Kiến Công. Nguyệt còn bảo hắn ta gặp Tần Phong Hi để nói chuyện cho ra lẽ. Dù gì thì đúng là nàng có hiềm nghi trong chuyện này thật, nhưng vì nàng có tác dụng với Đế quân nên họ cũng không thể đối xử với nàng như nghi phạm bình thường được. 

Hắn ta đang chuẩn bị đi tìm Tần Phong Hi thì nghe Nhị Anh làm ầm ĩ ở cửa. 

Tần Phong Hi chạy đi cùng một người đàn ông ư? “Người đàn ông kia là ai?” Có khi nào là bọn Thiên Nhị, Ám Nhị không? 

“Nhìn mặt lạ lắm, y phục không phải đồng phục thị vệ trong điện Cửu Tiêu, thế thì chắc chắn là đồng bọn của nàng ta, đến đây để tiếp ứng nàng ta rồi!” Nhị Anh vừa 

mách vừa say sưa ngắm nhìn Ưng. 

Ưng Vệ đại nhân tuấn tú quá đi mất! Mặc dù họ tranh nhau vào điện tam trọng, nhưng không phải ai cũng hướng đến Đế quân cả. Dù sao thì với thân phận của họ, khả năng được ở bên Đế quân là bằng không. Nhưng nếu họ vào được điện tam trọng, làm tốt, được đánh giá cao thì vẫn có thể làm thị thiếp cho Ưng Vệ và Nguyệt Vệ được! 

Nàng ta chỉ thích mỗi Ưng Vệ thôi. Nàng ta cảm thấy Ưng Vệ cực kỳ khôi ngô! 

“Tại sao ngươi lại ở đây?” Mặc dù trong lòng Ưng Vệ ngạc nhiên nhưng điều hắn ta nghĩ tới là nhanh chóng đến điện tam trọng thăm Lệ Tử Mặc chứ không phải đuổi theo Tần Phong Hi ngay. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, một thị nữ điện nhị trọng ở điện nhất trọng làm gì? 

“Tuyết Vệ giao cho ta nhiệm vụ theo dõi Tần Phong Hi.” Nhị Anh vẫn mặc định rằng đây là nhiệm vụ làm mình nở mày nở mặt. Lúc tình cờ bắt gặp cảnh Tuyết Vệ lẩm bẩm nói Tần Phong Hi là gián điệp, nàng ta liền xen vào, tự đề nghị muốn giúp đỡ, kết quả Tuyết Vệ đồng ý thật. Nhị Anh cảm thấy mình sắp được trọng dụng, nhất định sẽ được vào điện tam trọng! Kế đến, chờ nửa tháng sau Tuyết Vệ làm Đế phi, nàng ta hầu hạ Tuyết Vệ thật tốt, sau này có sự giúp đỡ của Tuyết Vệ thì khéo nàng ta sẽ trở thành thị thiếp của Ưng Vệ cũng nên! 

“Láo xược! 

Nào ngờ Ưng Vệ lại không nhìn nàng ta bằng ánh mắt khen ngợi mà phất tay áo, sải bước đi vào, chỉ chốc lát đã không thấy bóng dáng nữa. 

Điện Cửu Tiêu ồn ào nhốn nháo, còn Tần Phong Hi và Thiên Ảnh thì đã lao xuống núi. Tiếng vó ngựa của ngựa Đại Uyên đầy gấp rút, phá tan bóng đêm mịt mùng. Nàng nhất định phải mang cỏ Âm Dương ở đầm nước lạnh về trước trưa mai, nếu không, Lệ Tử Mặc sẽ chết. 

Chẳng biết rốt cuộc hắn có hiểu tình hình nghiêm trọng cỡ nào không mà lúc nào cũng tỏ ra bình chân như vại. 

Nghĩ đến việc mình đang chịu trách nhiệm cho tính mạng của người đàn ông kia, Tần Phong Hi vô thức giục ngựa chạy như bay. 

Đêm khuya, tiếng vó ngựa xua tan sự im ắng đang bao trùm lên Hoang Vực, làm bầy chim trú ngụ ở đây giật mình. Tiếng quác quác quác của lũ quạ đen đã tăng thêm bầu không khí rùng rợn giữa đêm khuya thanh vắng. 

Mặt trăng bị mây che khuất, mọi thứ phía trước đều tối om. 

Thiên Ảnh lấy đá lửa ra rồi thắp đuốc một cách thành thạo, chiếu sáng cho con đường phía trước. 

“Tần cô nương, U Đàm ở trong rừng, ngựa không vào được, mời cô nương xuống ngựa. 

Tần Phong Hi cũng không nói lời thừa thãi, xuống ngựa ngay. Nàng vỗ mông Đạp Tuyết một cái rồi bảo: “Tự tìm nơi nghỉ ngơi, ăn cỏ nhé, ngày mai mày phải vất vả tiếp đấy!” 

Đạp Tuyết dụi đầu vào cánh tay của nàng, như thể nó hiểu lời nàng thật. Trông nó cứ như toát lên khí thế của con đầu đàn trời sinh, con ngựa của Thiên Ảnh cứ đi theo nó. 

“Đi thôiTần Phong Hi chống hông, nói với Thiên Ảnh. 

eyJpdiI6InNkQjcya3JrdktUMTZYZ0R5T2pLMHc9PSIsInZhbHVlIjoiNHFiV3p2MFwvcWc4SW9wazFHMHdtRURvYklHOEZnWHpocVJKNUI0ZXAyeWNLdmdUbVwvdXJCOHBIT1ZzRXZXYnJQNU16RzJLeHNKcWVaYjFncjg4Mk1HMU5iOFNaVDd4ZXZ1TnI1RzZtZEkzejd0MVJERk9Delp5U0dDc2wyQTFWU2FIZVBkcmRWZ2ZLSkY5MjJtbG03eEV5dE9QdlRCNTF0VTZcL3VBVGhxTnFzRlcydGNKb3NiVjUwTDFFM3JIMmRxek5MaVhnK0l4QUt3ZmNoa2JHRXNGQmFxNithQTZPNkhVK1lHXC9EeVh2a0YzMnU1RUwrTDBlNHFCaUJCYmZ1MGV2ekJ3UVNHVE11djZjYjZzcnU5R2xKOWVTXC90dHA1dFZjbmtVMTVYeFp4OTVpMVhQRHozTlluYjFZQkwrYUlOTHVIdmZTZjhnMk54SUxBUjdLQkRHeVNUVEFkSmRXenZ5dzJGQ1owN1VRRG1rS0d6Q2NETm1pZTZPQVU5SlwvMkdob0R0d0V4WTNhYXRiUzBcL0hNRXBlYlVBYTNveFE4TUNwaEJ4WG1wYTFFTHRYYVIyNUpRN0s5ZUROQlBJUm9ENTdXRng1T2xhZjhcL3JYaFZjalwvUmlDM1NPS0dcL3JrWlhqdkxEYVpkUHhaamN1RW9lUlMzQTMwcDdUZ2hSbVRBK05hQlpRbGVXTUZaN0xSWkxnclBXeUt5dXZ0cG0xR0RlaXNiVTI3eU4yRElZdWI1RzVTV3ZWbG5qdytZMjFzRHZQUHVwcWFzOGdhcWtsdXYrZ2hWS2ZZc2xjaEF2c0tUY21ucGZrODlIZnYycWgxOWpRZllvYlZibDlaMXBGbU9pNHNJc3RDelwvU0FoRTU1cFJCTHlXOG50Uk12UU90YXZLRTNMUGxwcjdGcTlJS25HUWNDaFpIR2N4bmJpallOWGVySFdVMk1neHNDR3dEdzRYWG55K3JrblA2NFJkeDhTMFZNcTVGbzJKN29EV1JRbFdTZnhTZGtxWm94bitzaXRjMGFhRSs5QVFBMzIwUHdcL3FpdFZLQkxSZGhDOHZCazlCZjI0Z1lrZTFZclNLS1JOY2pEeERCakxqbHNwcGJqUm84T09OcVRJXC9lRlJTUVdTYkdBUkZvSXpZbkdqQkY2MkUxVlh6NUM3eHhxa3dFMHRkMGU0VkNLa3FxSzZ5N2NJcGhXQmhBUGZvYXJKalwvc2x5dGRoM0dKVEx2M3dXM1lHQzhIMGJIUkxzWlgyT01JUXRraDFveFhIWmRwZXkzTTh2NUNmWmVyNFQxOHp1Q2t3WG9DU1dJSWlmeWtnQW53bmRpTGIyMWRNcGNsNDJpOEI1MGlwYmlXTGszR3lzeFBDV1U0bERQTjdudVBuVUgrYmIyU3lWRTZ4WHlYaldCVTdNa0k4QW94d1c3ZERHOWRaT0RGRVdjVllhN1BcL0dKRmd3b2JBcFpcL3hwcmZUU0ZDUlhzRTc1c08xTzBWdHBxOEdGY1llTG81eTcrKzQ2NVBSSENcL3NGSXAzazA5MVprcEhIRXlEMXVUczhySjNDUWM4UGNrb1wvQ0k5RXRlRjZLUjNPQUJcL0RuMnNkVzBYbnIzSEUzdlZcL0x2eUFIMTIrblNhN2tOTndWRnd2YW50UVZMaml1OUJ2RTJwSmdxdGdrdjdESzlHS04yREUyTHYrU0RHUW9pdEx3aVE2OG5udWd4bTh5bk9VYSswVjVxUnNBaUZ6N0lkQTMyOXpoTzRzQ2t5UUc1bndqVDQrcU9KVlZIZlc3WVN0bzE3OUQ2WFJWR1dlUVwvIiwibWFjIjoiYzk2MDA1NWRiM2NlZWJlOGFkOGUwYmE2ZmVkNTNkNmM4NWNmYzMxMzg4N2YyMTFkNDdhNzFhMmZmODI3ODNlNCJ9
eyJpdiI6Ikt4RkNVZjh3Z1hLTkJFVHRNamJWbHc9PSIsInZhbHVlIjoiTW44Qys0cjhURjh3dmszaGxxbTVwdXcyQTVjdzZDK1wvb21mcGtLVlJ5aUxveWdGa0h1SjlNdHlwSlFtZHBCNmF2c2ZuejIwWWFHXC81Uk5zXC9iUE15aDY2YkExKzBZREpLcjZKNXBzOEZHZUtHWFpWZnY4Q2QyRUNTcURoNUVwbXltbGFcL2pteURrM0ZyRUh1MlFuT0JmQ1QzdDZlZFRWbWdWNkxZalZtQUtrTlBjOXE0blc3ZjdTV1BuN2tzMVlZMUxBcXErR1VjdkJCcGhWZGFpdFRtMk53NklpcUhwQWR5ZHVWZlJIZFFIdjZVZCs2VnJ2UUk3YUlSYzUxVlVKVFNxMnA3NmQ4Rit4REM2OUhvWmlLNllQVUwxS3ZVSThVOFJFbHhRQTlMcEpxSGEwM1NVTWwydCtTVms3cTF3T3R3enpydjdJRFBIbnBubjFQSUFNQllKaWZ3UzFwdk4xTXdRVUUrKzUrcVlRUHRmVm9oVHQ4bkJiVGxleURjVEpzdCIsIm1hYyI6IjExOGI2ZDAyNTdkYzgwOWY3ZWJkOTE5MzdiMDc2NTRlOGZmN2NlYjJkOGQ0NGQ1ODU0MzU5N2MyYzY1ZGEwMTkifQ==

“Mấy cái này là đá gì vậy?” Những hòn đá kia còn hơi lấp lánh dưới ánh lửa nhưng rất nhỏ, nếu nàng không có thị lực tốt hơn người thường thì đã không thấy rồi.

Ads
';
Advertisement