Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Lệ Tử Mặc nằm trên giường, thấy sắc mặt nàng khó coi quá nên ngập ngừng hỏi: “Ngươi đang giận à?” 

Câu hỏi này lại làm lửa giận của nàng bùng cháy. Tần Phong Hi quát hắn một tràng như bắn pháo: “Ta không nên giận à? Ta đã dặn đi dặn lại ngươi thế nào? Không được dùng nội lực, không được dùng nội lực! Thế mà vừa nói câu trước câu sau mà ngươi đã dùng ngay! Ngươi chán sống rồi đúng không? Hả?” 

Lệ Tử Mặc nhìn nàng nổi trận lôi đình. Đáng lẽ ra hắn phải tiêu diệt luôn kẻ dám tỏ thái độ lớn lối, hỗn xược ngay trước mặt mình mới đúng, nhưng kỳ lạ thay, hắn chẳng những không hề tức giận chút nào mà còn rất thích hành động này của nàng nữa. Thích, thích vô cùng. Trên thực tế, xưa nay chưa bao giờ có ai dám bực tức với hắn vì sự liều lĩnh của hắn, đã thế còn lo lắng cho sức khỏe của hắn nữa. 

Cảm giác này thích chết đi được! Chà, hắn mê quá! 

“Ngực ta đau quá.” 

Cứ như không nghe thấy tiếng mắng xối xả của nàng, hắn lẩm bẩm, chỉ thốt đúng bốn chữ đó. Sau đó, hắn thấy nàng nghiến răng nghiến lợi đi tới, không ngần ngại kéo vạt áo hắn ra rồi nhíu mày nhìn ngực hắn. 

“Dùng nội lực thì sẽ thế nào?” Lệ Tử Mặc hỏi. 

“Thế nào ấy hả?” Tần Phong Hi cười khẩy: “Đáng ra ta có ba ngày để tìm vật liệu cần thiết để giải chú thuật, bây giờ chỉ còn mười lăm canh giờ nữa thôi. Nếu không kịp hoặc không tìm được, ngươi sẽ chết, có là Đại La thần tiên đi nữa thì cũng không cứu ngươi nổi đâu” 

Nàng nói thẳng thừng. 

Mười lăm canh giờ, còn chưa đến một ngày rưỡi nữa. 

“Nói đi, ngươi cần gì?” 

“Cỏ Âm Dương ở đầm nước lạnh.” 

“Cỏ Âm Dương ở đầm nước lạnh? Là gì?” Hắn chưa nghe bao giờ. 

Tần Phong Hi biết thời gian không còn nhiều nên cũng không dám lần lữa. Nàng nuốt cơn tức xuống bụng, giải thích: “Một loại cỏ mọc ở đầm nước lạnh, gồm một đoạn màu đỏ, một đoạn màu xanh lá, thường gặp ở những đầm nước lạnh khuất ánh mặt trời quanh năm suốt tháng. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết quanh đây có đầm nào như vậy là được. 

Có cả thứ đó nữa à? Một cọng cỏ đã giải được chú thuật của hắn ư? 

“Miễn là đầm nước lạnh thì có thứ này phải không?” Hắn vừa hỏi vừa phát ám hiệu. Một người đàn ông che mặt trong y phục màu xám sẫm xuất hiện, như một cái bóng. 

Tần Phong Hi nhướng mày, đây là ám vệ cận thân à? Xem ra vẫn còn một Thiên Nhất thứ hai mà nàng không biết. 

Thấy ánh mắt của nàng, hắn đưa ra lời giải thích hiếm hoi: “Huynh đệ sinh đôi của Thiên Nhất, Thiên Ảnh.” Dứt lời, hắn ra lệnh: “Dẫn nàng đến U Đàm đi.” 

“U Đàm?” 

“Ừ, U Đàm là một đầm nước lạnh ở Phá Vực, nằm trong lòng núi, khuất ánh mặt trời quanh năm suốt tháng, chắc đã thỏa mãn yêu cầu của ngươi rồi.” 

Tần Phong Hi cũng không nói lời thừa thãi, lập tức xoay người toan đi ngay. 

Nhưng sau đấy tay nàng đột nhiên bị ai đó giữ lại, nàng quay đầu, lạc vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. 

“Không tìm được cũng phải về đấy. Giọng điệu của hắn vô cùng hờ hững. 

Tần Phong Hi ngẩn người, quên cả việc trả lời. Chờ đến khi sự tức giận dần tụ tập trong đôi mắt của hắn, nàng mới lấy lại tinh thần, bĩu môi: “Vâng thưa chủ nhân, ta biết rồi!” 

Đã là thị nữ của hắn thì chắc chắn không thể im lặng mà đi rồi. 

Gì mà hẹp hòi thế, còn căn dặn kỹ càng hẳn hoi luôn nữa chứ! 

“ít người đi ngang qua U Đàm lắm, ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra nó thôi, nhưng lúc đó không quan sát kỹ nên không biết có nguy hiểm gì không.” 

“Rồi rồi rồi, ngươi đã phải ám vệ bảo vệ ta rồi còn gì? Dù sao thì lỡ gặp nguy hiểm là ta sẽ tự trốn để hắn chặn ở đằng trước ngay. Nếu có thể hy sinh hắn thì ta tuyệt đối không hy sinh bản thân!” 

Đến cả người nghiêm túc như Thiên Ảnh cũng không kìm được mà co rúm khóe miệng khi nghe thấy lời này. 

Đôi chút nét cười cũng hiện lên trong mắt Lệ Tử Mặc. 

“Điều ngươi phải làm là ngủ, không ngủ thì phải nằm.” Tần Phong Hi cũng dặn dò hắn: “Nhớ là không được dùng nội lực nữa đâu đấy! Kiêng ăn mặn, kiêng nữ sắc.” “Ngươi cũng nói nhiều với người khác như vậy sao?” 

“Hứ, ta đâu có rảnh!” 

Thấy nàng quay đi, Lệ Tử Mặc vô thức nhoẻn môi cười. Ừm, hài lòng, rất hài lòng. 

Tần Phong Hi vẫn đang giữ lệnh bài, khi cần ra khỏi điện Cửu Tiêu thì hoàn toàn không bị ngăn cản. Thiên Ảnh đã dẫn đến cho nàng chú ngựa Đại Uyên trước đây nàng đã cưỡi - Đạp Tuyết. 

Còn ngựa cưỡi của hắn ta thì chỉ kém hơn chút đỉnh thôi. Muốn theo kịp Lệ Tử Mặc thì phải có ngựa tốt mới được. 

Tất nhiên Tần Phong Hi phải chuẩn bị một vài thứ trước khi rời khỏi đây, mà Thiên Ảnh đã chuẩn bị cho nàng nhanh nhất có thể, không thiếu một món nào. Nàng thật sự rất hài lòng về Thiên Ảnh. 

“Tần Phong Hi, cô đi đâu vậy?Tần Phong Hi đang leo lên ngựa, chuẩn bị đi thì giọng Nhị Anh truyền đến từ đằng sau. 

eyJpdiI6ImJxT3FPVmQrYjBJVWVWMm5BcHBZR3c9PSIsInZhbHVlIjoiSU8wckVPclpRS1VaK1hQUTZQUmo2N3ZyMU5QRWdjK3cxeDVTOSt5ZXZ4ZzlYMm9CN1NNejNmYW9UempGMzV3dEJRNWtrM3cxT0w3TGRlTG5SM0s5WUh3c0hjSHFzKzdsWVRoc0RrMVBkODdWTFd4YzNmWllRb2loZXEzNHdMbFJSdW5la1NIRmhyS284T0NUM2pac2czSVVCb0xrTnJiYnhuaWVBZnNQTnk4bjJhWGZDZ216amR2OXlKdTFER3dNIiwibWFjIjoiMmMwNzBhMWRlMzFiZjQ0ZjUyMjI5ZjI3OTYyMTQ1ZjJhMTdkOWYxMDllZTM2YzZjNWY1M2U3Njk2ZTY2ZjkyYiJ9
eyJpdiI6IlczeFllbnFpaVwvNlhXRjlTS1wveEFIdz09IiwidmFsdWUiOiJQbERuT3liS1kyYTJVXC8yXC9BSXlOUWt0QVdxXC82T2JZWTZXYnVYSUlXcDFcLzkrMktRU3grSVFLWGF2V2ZcL1ByU0RwY1VhZ0ZndExpSmdxb0JmM2xVcG5DK1BZVm00cDVCd2NZNW9yOERYa3N6djFQVzB5YitoYWJuZ1ZkSFlxb2RzejhxRWlVS04wbjJkY05ZT1dFbURlXC9xY1h0dWxlRENwSEF3em9GNnY2blhjXC82Vmhub095dkpQc3FhcEdQU2pJMVZFWXV3eHJYS0hqckZNN0x4MkMzcG96SWxTbnZUN2ZtVzcyeGQ5K1wvQzZZRW1SQjE3cVFcL1wvbFQwTm1XaTVBMFNpR0hrOW9WSmpKNEswYmZwclZtcitBdUEreE5ZV1Z5ZUNnaEJJQXpvTHZxeVVOTitMNlc4K3I1NlczSkNVaFk4azJ0cVM3VGtBTGdWZitUOTRiT1BHV2xLRzdsd0RYeUFZTXJwbmVQNVBDakcrTGVTXC9KMXBFRDhKMWZcL05OY0dYbEQzYWRsMFpndHo0c21vM0xWQ0RZUmsrZjBmdDd4MW8zVDFQYU4xUUFZU1dNS3NKSWJQMUtcL3VoWUE4TU5JaSIsIm1hYyI6IjhhNGJlODkyZWFmNDVmNTBlMmIxODQzZDI5M2I3NzY4Mjk1ODAzN2ExM2I2ZjFjZWQ4MjM1YzVmMjVmYTc1ZWQifQ==

Tần Phong Hi lấy làm ngạc nhiên và cũng hơi buồn cười. Từ khi nào một thị nữ điện nhị trọng nhỏ bé như nàng ta có quyền can thiệp này nọ vậy?

Ads
';
Advertisement