Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi

 

Lệ Tử Mặc chưởng trúng ngay ngực Tây Minh Viễn. Trước khi vỗ trúng, Tranh Thiên Chưởng tỏa ra khí thế hết sức đáng gờm, nhưng sau khi vỗ trúng lại im hơi lặng tiếng, thậm chí còn trông mềm oặt thấy rõ. Nhưng Tây Minh Viễn lại tái mặt. Hắn ta lật tay, cây bút kia chấm lên cổ tay Lệ Tử Mặc. 

“Trúng rồi!” 

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Lệ Tử Mặc lạnh lùng thốt, kiễng chân bay lên cao, đồng thời đá vào ngực hắn ta. 

Tây Minh Viễn đúng là không phải dạng vừa, rơi vào thế xấu mà vẫn không hốt hoảng. Hắn ta cố gắng kìm nén cảm giác tanh nồng nơi cổ họng, vỗ tay trái ra sau, mượn chưởng phong này để giữ người lại, lấy lại thăng bằng. 

Tuy nhiên, Tây Minh Viễn mới đứng vững thì không nhịn nổi nữa, phun máu ra ngoài. 

Cùng lúc đó, Ưng đâm kiếm vào ngực một tên đàn ông áo đen, Nguyệt thì đá bay một kẻ ra ngoài. Kẻ đó rơi xuống đất, co quắp vài lần rồi tắt thở. 

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hai mươi mấy người đại sát tứ phương ở tù giam giờ chỉ còn lại mười lăm, mười sáu. 

Mười lăm, mười sáu người kia lao đến chỗ Tây Minh Viễn, che trước mặt hắn ta. Ai nấy cũng nhìn Lệ Tử Mặc với vẻ căng thẳng. 

“Ha ha. Tây Minh Viễn chợt khẽ bật cười: “Không ngờ kế hoạch mà bổn Vương tử dành nhiều tâm huyết để chuẩn bị suốt mấy tháng trời cuối cùng vẫn thành dã tràng 

xe cát!” 

Thất bại lớn nhất trong kế hoạch này là chú thuật trong người Lệ Tử Mặc không có phát tác! 

Nếu chú thuật của hắn phát tác, nơi này làm gì có ai là đối thủ của hắn ta chứ? Ngay cả bản thân Lệ Tử Mặc cũng chỉ có thể mặc cho hắn ta đè đầu cưỡi cổ! “Không phải ai cũng mơ tưởng điện Cửu Tiêu được đâu.” Lệ Tử Mặc thảnh thơi đứng đó như thể vẫn chưa dốc hết sức. 

“Chúng ta đi!” 

Tây Minh Viễn ra lệnh. 

Ưng hừ lạnh: “Muốn đi à?” 

“Để chúng đi đi.” Tần Phong Hi lại gần, ngăn cản hắn ta, đồng thời giơ lệnh bài đang cầm lên. Các cung tiễn thủ trên cao đều rút lui. 

“Đi!” Tây Minh Viễn nhìn Tần Phong Hi một cách sâu xa, nhanh chóng dẫn người bay lên, rời khỏi đây. 

Lệ Tử Mặc sa sầm nét mặt, dù vậy hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không nói một câu nào. 

“Chủ nhân, chúng ta không đuổi theo ạ?” Ưng hết sức khó hiểu. 

“Tuy Tây Minh Viễn bị thương nặng nhưng Tây Cương có rất nhiều bí pháp giúp nén nội lực, khôi phục đến chín phần mười công lực trong lúc cấp bách. Dù ngươi có đuổi kịp đi nữa thì ngươi có thấy mình là đối thủ của hắn ta nổi không?” Tần Phong Hi hừ lạnh. 

Ưng chĩa mũi dùi vào nàng ngay: “Nói, tại sao ngươi thả chúng đi?” 

“Ta mới nói lý do đấy thôi? Ngươi bị điếc à?” Tần Phong Hi trừng hắn ta. 

Lệ Tử Mặc nhìn nàng, chậm rãi thốt hai chữ: “Lại đây. 

Tần Phong Hi thừa hiểu tại sao, khổ nỗi nàng chẳng thể kiềm chế cơn giận. Nàng trợn mắt với hắn: “Khốn kiếp!” 

“Ngươi dám nhục mạ chủ nhân?” Ưng toan bắt nàng, nhưng Tần Phong Hi đã nhấc chân tránh đi một cách thần kỳ, sau đó tiếp tục đi về phía Lệ Tử Mặc. Nàng vừa chìa tay ra thì thân hình cao lớn kia đã đổ về phía nàng, dồn hầu hết sức nặng lên người nàng. 

“Nặng chết đi được!” Tần Phong Hi nổi đóa. 

“Chú thuật của chủ nhân lại phát tác à?” Ưng vô cùng hoảng sợ. Hắn ta muốn đi tới đỡ Lệ Tử Mặc nhưng lại bị Lệ Tử Mặc lườm, làm hắn ta đứng sững như trời trồng. 

Tần Phong Hi đỡ Lệ Tử Mặc vào tẩm điện. Nhìn Tằng Đình Minh và Hoa Kiến Công đang nằm dưới đất, cả Tuyết Vệ đang ngồi một góc với sắc mặt tái nhợt, nàng quay đầu nói với Ưng: “Vác họ ra ngoài đi!” 

“Thái độ kiểu gì thế? Ngươi xem chủ nhân trước đi chứ!” 

Giận dữ là thế, nhưng Ưng vẫn gọi thị vệ vào đưa họ rời khỏi đây. Thần y cũng được đỡ ra ngoài. 

Nguyệt Vệ trầm ngâm nhìn Tần Phong Hi, hỏi: “Chủ nhân sao rồi?” 

Tần Phong Hi không buồn trả lời? Sao ấy hả? Nếu không có nàng thì hắn chết chắc, nhưng bây giờ có nàng ở đây rồi! Có nàng thì có nàng, nhưng nàng vẫn cực kỳ tức 

giận vì hắn đã không nghe lời mình! 

Sở dĩ Lệ Tử Mặc không hạ lệnh truy sát Tây Minh Viễn là vì hắn biết chú thuật của mình lại có dấu hiệu sắp phát tác. Trận chiến với Tây Minh Viễn đã làm sự áp chế trước đó trở nên lỏng lẻo. 

“Các ngươi nên làm gì thì cứ làm đi.” Nàng hít một hơi thật sâu, chỉ nói một câu như vậy. 

Nguyệt Vệ nhíu mày, sau đó liền thấy Lệ Tử Mặc phất tay ra hiệu họ rời khỏi đây. 

Chờ họ đã ra ngoài, chỉ còn lại hai người họ trong tẩm điện, Tần Phong Hi lập tức chống nạnh, bực tức trợn mắt với hắn: “Ngươi cũng nghi ngờ ta là gián điệp đúng không?” 

eyJpdiI6IlVSRjdRaWU5ZDdmRU5WZkxWYlBJXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRRSGJXZFJDZE9vb1FoanpqN0xDV3BhbVh6STJkYmRNOXNLK01DYjZTMWtnZzB1bkQ1TUVaMWxSdk5YVWNyTnlwVEt4QnNRd3hpb0doSTRyRTVvbVdxRTZWeFJ5aGlYZlRqVzJGcW95VVF1WUszUGl3d1pWRGdPMTA3K2FnQ2tQcGRKcHE1SE9FT3hzeWVyVGVSUDc5ZmN1cEo5TFJ4QUFpMFVldDVOZTMxQT0iLCJtYWMiOiI5YWM0YTU2YTYzMzdmNWQwMGQ0ZTllYjJjOGZmMjRkMTE1ZmE0MTY5YmM3M2JiZTU1Mzc3ZjcxZTcyZWNlYzdkIn0=
eyJpdiI6IlwvM2loOGtwcmpXcFRyQ3RzUXRTSExBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImlTdkRSbGtkYjJhVmtUOEl5aXBMOHMrSGdZdERVMTlqSGpGdjZOUndHblVkN1V5eEY5TUpEUTdSZnk0c0JcL1dcL0hORUg3alB1dlhkQ0xtUlBXTVNSZFRWdnNMUGE4ejlOTDBOdnlJMTRWelRrTFQ0K1BjZ2Z0WktoN1JWUzYxUUZMUWJoekFnSXRtSG52bmNQRThWWkhuYnJJOG9Ma3pRU3FaNVVKZUl6dUlsOXZPSmRqejJlTzRMeWhqdzN2aVh1VUFWREN6NjNyUWxjd2lOMmFQRTBrUWdtQWM1d1lRckFsUUs0bUtkWlhGR21PQUdVSlwvemZsT0NXc3RxZ29yZ043djNkemZ2OGR3RnVnVkRiOFJHRFdyZitpaXcwMk9rd0NjSDVocFM0VXdsZ3BiMGd2ZHBIenIzaklHdjJHenc3Y1FHUnJvaG8wTHJrcXk4c1BlaktVV2dlbEFKY01JdTZGbnBTaXZnY1wvYXI4RHpRZzF5Yk40UGl5ckplaUowRVVZQlFQV3BQRTZuRitjazBJVjVUOWdyRzZaUWpXTkZVcTlSalVIbTdMRU0waEZVWXU0UnRFVUwyNW1GbVc1UVwvcDVERWhUNUtQOVQ3NXhydTUzTVhSZnI4WUt5b2ErWVcydU1aQ2plamlVMEVqTGRzNkZnQTZ0ZnBXK0FQUEw0dnd5ZjNqeUtQemNsbVVncVRLU00zK2g1M3g2enJTRWFWOXFjNTF1OGJIVGx0RFhBOThNUkFOZFM0QXRCYlhoaEJ0bU5qMGNjWlwvcG9MQlNPQnA1ZnFZanhwczJPam1QUjRzeXlhazBvWklIQTMwdDVSMHIya3VFTDV6a21oaExNakkzYW1JTW8wdHR0ZkRCaWREVzZtUHV4U1wvN0ZSN0s0SGMyZ1FFbm5uWldodz0iLCJtYWMiOiIwMTQ0MTRmM2I3ZmMxNDY0NGMwNGRhMGI5MTcyYmJiOWFlZGQwOGUxNTVjZWZiNGI5ZDllOTM0YWE0MTQwMTYwIn0=

Câu trả lời khẳng định không chút do dự của hắn làm tâm trạng của Tần Phong Hi nguôi ngoai phần nào. Nàng thấy được nhóm Ưng, Nguyệt cũng nghi ngờ mình. Dù gì thì mọi thứ cũng quá trùng hợp, trùng hợp đến mức bản thân nàng cũng cảm thấy hơi khó tin.

Ads
';
Advertisement