Bá Chủ Thiên Hạ - Lạc Thần (FULL)

 

 “Thổ Vương Ấn!”  

 

Thái Thượng Hoàng hai tay vậy mà cùng lúc ngưng tụ hai tôn Đại Ấn, đem thân thể yêu thú của Tố Mai đẩy lùi, Đại Lão cũng bị một ấn đẩy bay vài chục bước…  

 

“Các ngươi không làm gì được trẫm, một ngày trẫm còn…Bạch Sa Hoàng Triều sẽ mãi trường tồn!” Thái Thượng Hoàng đầy khí phách nói ra, ngự trên hư không, lạnh lùng nhìn chằm chằm toàn bộ chiến trường…  

 

Thấy nhân mã bên mình bị đánh cho tan tác, thậm chí tự bạo cũng không giết được đối phương, Thái Thượng Hoàng phẫn nộ đến cực điểm, nhưng cũng tràn đầy hối hận…  

 

Nếu hắn khuyên nhủ Bạch Sa đừng tham lam Vũ kỹ của Văn Lang, nếu hắn không chèn ép quá mức với Hoa gia, có lẽ sẽ không đi đến nghịch cảnh này…  

 

Có câu tức nước vỡ bờ, những gì bọn hắn làm với Hoa gia, thật quá mức chịu đựng…  

 

Bắt đệ nhất nữ thiên tài của người ta gả vào cung dù không có tình cảm, bắt đệ nhất nam thiên tài của người ta trở thành Thái Giám…  

 

Đổi thành bất kỳ ai cũng không thể nhẫn nhịn…  

 

Chẳng qua trước đó Thái Thượng Hoàng chưa từng cho rằng Hoa gia sẽ dám phản bội, cũng chưa từng cho rằng bọn hắn có đủ thực lực để phản bội…Dù sao Ngọc gia và Bạch gia liên thủ đã đủ sức đem Hoa gia diệt đi rồi, cùng lắm trả cái giá hơi lớn một chút mà thôi…  

 

Nào ngờ Hậu Cung xuất hiện, đúng là người tình không bằng trời tính…  

 

ẦM…  

 

Cái đuôi rắn khổng lồ của Bạch Tố Mai lấp lánh ánh sáng tinh thần, hung hăng hướng đầu Thái Thượng Hoàng nện xuống…  

 

“Cút!” Thái Thượng Hoàng mạnh mẽ tung ra hai quyền, đem đuôi nàng đẩy lùi…  

 

Tiếp tục như thế này không phải là cách, cần bảo tồn huyết mạch Hoàng gia…  

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thái Thượng Hoàng khóa chặt thân ảnh Bạch Thiên đang bị Cơ Băng cùng Cơ Nhã truy sát, quát ầm lên:  

 

“Bạch Thiên, mau bóp nát ngọc bội mà trẫm từng đưa ngươi!”  

 

...  

 

ĐÙNG…  

 

Lại có âm thanh tự bạo truyền ra, trước khi chết Ngũ Lão dùng ánh mắt oán độc cùng cực nhìn Diễm Nguyệt Kỳ…  

 

Đáng tiếc nàng không rảnh để ý, lanh lợi thông qua lệnh bài truyền tống về Cung Đình Thụ…  

 

Lạc Nam cảm giác được Nguyệt Kỳ vừa vào tới lại muốn ra ngoài, đem Linh Giới Châu thả nàng xuất hiện…  

 

“Thiếp thấy Thái Thượng Hoàng ra lệnh gì đó cho Bạch Thiên, cần phải nhanh chóng viện trợ Cơ Nhã và Cơ Băng muội muội…” Diễm Nguyệt Kỳ vừa xuất hiện, thân ảnh đã lập tức bay đi, để lại một câu như vậy cho hắn…  

 

Lạc Nam gật đầu, không chịu thua kém thê tử, căn dặn Hoa Ngọc Phượng một tiếng cẩn thận, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm sau lưng gào thét, gia nhập chiến trường…  

 

Mục tiêu của hắn là mạng Bạch Chí…  

 

…  

 

“Ngọc bội?” Bạch Thiên đang điên cuồng đào tẩu, vừa chạy vừa phản kích hai người Cơ Nhã, do các nàng trước đó từng bị thương nên tạm thời chưa bắt được hắn…  

 

Nhớ lại Thái Thượng Hoàng trước đây từng ban tặng cho mình một kiện Ngọc Bội, căn dặn khi gặp kẻ thù không địch lại thì nên sử dụng, lúc này bừng tĩnh lấy ra…  

 

Hắn mặc dù không biết Ngọc Bội là gì, chỉ từng nghe Thái Thượng Hoàng nói có thể dùng để nhờ vả đồ đệ của một vị cố nhân mà thôi…  

 

Bạch Thiên vốn không mấy xem trọng cái gọi là “đồ đệ cố nhân” này, theo hắn nghĩ ở đây toàn quái vật, gọi tên kia đến cũng không làm nên trò trống gì…  

 

Diễm Nguyệt Kỳ vừa lúc đuổi tới, không dây dưa lòng vòng, một cái Ngũ Lôi Oanh Đỉnh hướng đầu Bạch Thiên nện xuống…  

 

ẦM ẦM…  

 

Thiên không lập tức ngưng tụ thành năm cột sét khổng lồ, nện xuống đầu Bạch Thiên…  

 

“Liều!” Bạch Thiên hết đường lựa chọn, đem Ngọc Bội trong tay nghiền nát…  

 

Cùng lúc đó, năm cột sét sắp giáng xuống đầu hắn…  

 

Tưởng chừng Bạch Thiên lành ít dữ nhiều…  

 

ONG ONG ONG…  

 

Tiếng Kiếm ngâm cao vút bất chợt vang vọng khắp vòm trời, năm luồng Kiếm khí đột ngột xuất hiện trước mặt Bạch Thiên, như xuyên thấu hư không vạn lý…  

 

Kiếm khí sắt bén không cách nào để hình dung, đem năm cột sét đang giáng xuống của Diễm Nguyệt Kỳ chém thành hư vô…  

 

Trong ánh mắt co rụt của đám người, không gian phía trước Bạch Thiên nứt ra một khe hở sắt bén…  

 

Một thân ảnh tay cầm trường kiếm, từ trong đó thong dong bước ra…  

 

Hắn là một nam tử thân mặc thanh sắc y sam giản dị mà phóng khoáng, tóc dài xõa tung tùy tiện, gương mặt bình phàm không có chút đặc trưng nào, thả ở trong đám đông tuyệt đối nhìn không ra bất kỳ điểm nào nổi bậc…  

 

Mặc dù là vậy, nhưng lúc này đây…xung quanh cơ thể hắn, ẩn ẩn có kiếm khí lưu động, sát bén mà bá đạo, như có thể hút đi linh hồn người khác…  

eyJpdiI6InpKOVFIUHdzd1JqZ2tuclBQdytqN3c9PSIsInZhbHVlIjoib0pBXC9TK1V1aDRGQ1NVUktNY1V3VlZ0cUlxUjlicWp2ays4UmtGR0ZlQzdYc2tqWXkzaTUzVGkxV25mSEFuNHMiLCJtYWMiOiI3ZGU4MTA0OTc3NWU2ODcyMTY0OGFiNDJjNTE5YWFhYWNhYjM1ZWEzNGIzMTEyNDA4NzlkZDgzZmE4Y2QzZjNmIn0=
eyJpdiI6InFqMjNyb3VCdUpCZEJKbFRkNnpSTFE9PSIsInZhbHVlIjoiSmI3dFQ1NWlMSXFkZzllcWJxSllwd01Sc0JKWklNaGg1WGc2ZytZNGhGNTJCaDZDWTk1aFhvMDNTSXErZlNSZzV2aE1cL0tmRzJRYTdFcTBTenNQSEcrY01QaXp0ZGdJeDlZNHY2emVpeDlta3VEWTRSQjVBa3J3bFZJNEFQbHErN1pZcWVRXC9BNkw3MGlQWVZ0NE5zbWczTG44MDBTOFRpWDFGOVwvUEoraUlUbGtjZEtwMXQ4VzQwdXJlXC90UHNxZkJNRnVmN1pKMlRKdWVlYzRYaHBzWTBrRVV2RitkRlVTZXdtUXd1cFFBVWhjXC9QeEtVUXhVZXVVV0YyXC9NeGlqYWlKd1ZaOE1KXC9maVNTQkNIeVZaMDFrVnRYT0ZhZGVFSUtNcmd0dytnaXdzYnc4S1A3TUtqQXI4aWZyRE1WTU5zdUVnQnhsVWZHQjJ5Q2VORWpPNHcwY0llemdqWnVOMmZUYkFRZlwvUzZDc1NuODBGU2IxallQU2grWWpsbFVhSEV4TjI3R3c1RytmYUpJbzg2MVZ4U3pnPT0iLCJtYWMiOiI0Yjc1ZDE3OTk0OTNkMjQ4NmFjNWUzZDc0NjQ2YTA1YTJmYWYzMGNhZDhlNzQ3ZTZhNmRhNDhjOTA1OWE4M2ExIn0=

“Hoàng Kim Bảng Đệ Ngũ, Thanh Sam Kiếm Khách - Tần Thiên!” 

Ads
';
Advertisement