CHƯƠNG 691
Vũ gia.
Cửa lớn đóng chặt, vô cùng yên ắng.
Đại gia tộc có tiếng tăm ở thành phố Đông Hoa, hiện nay nhìn trông lại rất tiêu điều.
Trong Vũ gia, các hạ nhân vẫn đang bận bịu.
Dạo gần đây cuộc sống của bọn họ càng ngày càng không dễ sống, từ sau khi Vũ Thái Uy, Vũ Tước gia bị bệnh nằm trên giường.
Cả Vũ gia giống như mất đi xương sống, trở nên rối mù.
Đặc biệt là tâm trạng của Vũ Tước gia nằm ở trên giường bệnh không tốt, thỉnh thoảng còn cáu bẳn, khiến lòng người hoang mang.
Hôm nay ông ta lại trừng phạt một tên xui xẻo sắc thuốc, nói là thuốc đắng, kết quả bị đánh gãy chân.
Thúy Trúc Viên, nơi nghỉ ngơi của Vũ Tước gia.
Cửa phòng bị trực tiếp mở ra, một ông lão lớn tiếng gọi.
“Người đâu, người đi chết hết ở đâu rồi. Đi mời Chúc Dịch luyện khí sĩ, Vũ Tước gia lại nôn ra máu rồi.”
Lão quản gia của Vũ gia rất lo lắng, ông ta nhìn ra ông ta cũng bận bịu không biết bao lâu rồi. Hốc mắt sâu hoắm, con ngươi giống như sắp lồi ra rồi. Một hạ nhân run rẩy đi tới, nói: “Chúc luyện khí sĩ đi rồi, đi từ sáng sớm. Trước khi đi còn nói...
“Nói cái gì?”
Lão quản gia lập tức tức không có chỗ xả.
Hạ nhân cả người run rẩy, vội nói: “Nói rằng bệnh của Tước gia hắn không chữa được. Cần đi tìm cao nhân khác tới chữa.
Lão quản gia lớn tiếng quát: “Cao nhân, ta cũng biết phải tìm cao nhân. Nhưng cao nhân ở đâu, tìm cho ta xem!”
Hạ nhân cúi thấp đầu, không dám nói nhiều.
Sợ nói sai một câu thì cũng bị đánh gãy chân.
Lão quản gia tức tới đỏ bừng mặt, lại mắng: “Những luyện khí sĩ này lấy đồ rồi không làm việc. Khi tới thì ai ai cũng giống như giỏi lắm, nhưng không có một ai có thể chữa được bệnh. Vậy luyện khí sĩ họ Vô đó đi chưa?”
Hạ nhân nói: “Chưa, vẫn chưa đi. Đang ở hậu viện thoải mái ăn nhậu đó.”
Lão quản gia nghiến răng nói: “Bỏ đi, bỏ đi. Kêu hắn tới đi, chữa khỏi cho Tước gia mới quan trọng. Những thứ hắn muốn, haizz, ta đi kiếm cho hắn. Cho dù tháo bộ xương già này của ta cũng phải kiếm cho hắn.
Lão quản gia nói xong thì phất tay bảo hạ nhân rời đi.
Bỗng chốc hạ nhân thở phào một hơi, xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, một võ giả canh cửa khác rảo bước chạy tới, lớn tiếng hét lên: “Lưu lão, lại có một luyện khí sĩ tới.”
Lão quản gia cũng đi mấy bước tới nói: “Cái gì? Lại có một người tới? Ở đâu? Có bản lĩnh không?”
Võ giả nói: “Không biết. Đeo mặt nạ sắt, nhìn trông khá thần bí”
“Chắc chắn là luyện khí sĩ không?”
Lão quản gia nhíu mày nói.
Võ giả gật đầu nói: “Không sai. Dao động nguyên khí trên người hoàn toàn khác với canh kình.
“Vậy thì để hắn vào.”
Lão quản gia phất tay nói. Có thêm một luyện khí sĩ, cũng có thêm một phần hy vọng có thể chữa khỏi không phải sao?
Không lâu sai, một nam tử mặc trường bào, đeo mặt nạ sắt đi vào.
Lão quản gia đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, hơi nhíu mày, bao bọc như này khiến ông ta rất không hiểu. Quần áo rẻ mạt, mặt nạ sắt bình thường, thật sự nhìn
không ra có chỗ nào không bình thường.
Không sai, người này chính là Cửu Thiên.
Nụ cười trên mặt che đậy dưới chiếc mặt nạ, Cửu Thiên cảm thấy mình đã thành công một nửa rồi.
Không ngờ Vũ gia đã vội với mức này, vừa thấy hắn là luyện khí sĩ thì để hắn đi vào.
Lão quản gia chắp tay ôm quyền, nói: “Xin hỏi ngài đây tên họ là gì?”
Cửu Thiên nói bằng giọng nói trầm thấp: “Gọi ta là Thiết Diện là được.”
Lông mày của lão quản càng nhíu chặt hơn, với kinh nghiệm của ông ta, một người giấu đầu hở đuôi nhất định có mục đích không để nói cho người khác.
Lão quản gia cẩn thận hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất