CHƯƠNG 690
Bây giờ nhìn sự trưởng thành của con cháu Cửu gia, dựa theo suy nghĩ của Cửu Thiên, mấy năm sau, trong những người này sẽ xuất hiện một nhóm võ giả Nội Canh cảnh, mấy võ giả Ngoại Canh cảnh thì gia tộc mới tính là chính thức lớn mạnh.
Trong sân tập võ, Cửu Thiên nhìn một nhóm con cháu của Cửu gia đang luyện công thì khẽ gật đầu.
Hàn Liên sư huynh cũng rảnh rỗi nhàm chán, vậy mà còn chạy tới dạy một nhóm tiểu tử luyện võ, nhìn dáng vẻ của hắn ta còn dạy rất vui vẻ.
Cửu Thiên cũng không làm phiền.
Bên ngoài, Cầm Nhi đi vào, khẽ nói: “Gia chủ, thư từ Cửu Thành tới.”
Cửu Thiên đưa tay nhận lấy thư, mỉm cười liếc nhìn Cầm Nhi.
Bây giờ Cầm Nhi coi như là thị nữ bên cạnh của hắn, thông tin thư từ lớn nhỏ gì cũng phải qua tay của Cầm Nhi.
Tâm tư của Cầm Nhi tỉ mỉ, không nóng vội hấp tấp, ngược lại khiến Cửu Thiên rất tán thưởng.
Mở thư ra, nét chữ nhìn một cái là biết của Cửu Minh.
Khẽ quét qua, đằng trước đều là Cửu Minh kể lể chức Trấn Thủ không dễ làm, phiền phức cỡ nào. Ở giữa còn nói tới hắn còn đặc biệt mang Mục Kiếm Đình ở trong địa lao ra ngoài xem, để hắn ta chứng kiến thành phố Long Cửu bây giờ đã biến thành Cửu Thành.
Kết quả Mục Kiếm Đình vốn bị hành hạ không thành hình người, khi nhìn thấy Cửu gia không chỉ không có bị Huyết Sát Môn giết. Ngược lại càng lớn mạnh hơn, càng mạnh hơn thì Mục Kiếm Đình lập tức đập đầu chết ở cửa thành.
Cửu Thiên đọc tới đây thì thở dài một tiếng.
Sau đó đọc tiếp, cho tới cuối cùng, Cửu Minh mới nói tới trọng điểm.
“Một bức thư để ở đầu giường của tôi, nói là thư của người ở Tây Sơn, người đã đi, rượu đã hết. Ngày sau khi cậu tới đô thành thì gặp lại.”
Cửu Thiên chợt sững ra, thư từ Tây Sơn. Đó chắc chắn là thư mà sư phụ của hắn để lại.
Đô thành?
Sư phụ hắn chạy tới đô thành rồi sao?
Cửu Thiên có chút không hiểu, hơi nhíu mày.
Đằng sau, Cửu Minh lại hỏi câu ở trong lòng, người ở Tây Sơn có phải là Thiết Diện luyện khí sĩ?
Cửu Thiên trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. Bỏ đi, nếu sư phụ đã tới đô thành, vậy thì như lời sư phụ nói, tới đô thành sẽ gặp lại.
Cửu Thiên cất thư đi, nói: “Còn có chuyện gì không?”
Cầm Nhi nói: “Không có chuyện gì quan trọng. Chỉ là Châu mục phủ lại phái người truyền tin tới, nói cô Ngọc Tiểu Nhi mời người tới phủ một chuyến.”
Cửu Thiên nghe thì đau đầu, xua tay nói: “Cứ nói cơ thể của tôi không khỏe, giúp tôi từ chối đi. Đúng rồi, khoảng thời gian này tình hình của Vũ gia như thế nào?”
Cửu Thiên cười rồi hỏi, trong mắt vụt qua ánh sáng kỳ lạ.
Cầm Nhi nói: “Hình như không tốt lắm. Vũ Thái Uy vẫn không thể xuống giường, nghe nói đã mời một số y sư rồi. Thậm chí còn có hai luyện khí sĩ cũng không có cách gì."
Cửu Thiên gật đầu nói: “Như vậy à. Tôi biết rồi. Cầm Nhi à, mấy ngày này tôi phải bế quan. Không có chuyện gì thì đừng để người khác tới làm phiền tôi.”
Cầm Nhi gật đầu nói: “Tôi biết rồi, gia chủ. Cầm Nhi nhất định sẽ không để bất cứ ai tới quấy rầy người.”
Cửu Thiên nói: “Như vậy thì tốt.”
Nói xong, Cửu Thiên đi về phía phòng của mình.
Khi đi tới cửa, Cửu Thiên kêu Cầm Nhi rời đi, sau đó một mình đi vào trong phòng.
Chắc chắn không có ai đi theo mình nữa thì Cửu Thiên đóng cửa phòng lại.
Mà sau đó hắn từ trong nhẫn lấy ra hai thứ.
Một chiếc áo choàng rộng và một chiếc mặt nạ sắt.
Hai thứ này để ở trong nhẫn của Cửu Thiên cũng không biết bao lâu rồi, nhưng vẫn không vứt đi, giờ không phải lại dùng tới rồi hay sao?
Trên mặt Cửu Thiên nở nụ cười, đeo mặt nạ sắt lên mặt.
Mặc áo choàng lên, trên người nổi lên dao động nguyên khí, hắn loại biến thành Thiết Diện luyện khí sĩ.
Canh khí khống chế yết hầu, Cửu Thiên nói với giọng nói trầm thấp: “Ta tên Thiết Diện”
Cửu Thiên gật đầu hài lòng, khẽ đẩy cửa ra, sau đó thả Tiểu Hắc ở cửa.
Người của Cửu Thiên hóa thành làn gió, biến mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất