Võ Tôn Đỉnh Cấp - Cửu Thiên (Full)

 

CHƯƠNG 687 

Cùng lúc đó, thành phố Long Cửu. 

Một đoàn xe ngựa đi vào trong thành, xe ngựa xa hoa khí thế trực tiếp thu hút sự chú ý của cư dân trong thành. 

Sau đó, một nam tử trung niên nhìn qua là biết quan viên triều đình đi xuống. 

Ông ta phẩy tay nói với vệ binh ở đằng sau: “Cầm lệnh bài của ta, đi gọi Trấn Thủ của thành này tới đây!” 

Vệ binh lập tức cầm lệnh bài rời đi, nam nhân trung niên yên lặng đứng trên con đường rộng rãi chờ đợi. 

Không lâu sau, tất cả cư dân của thành phố Long Cửu bèn nhìn thấy hết chiếc xe ngựa này tới chiếc xe ngựa khác vội vàng đi tới. 

Đám người Chu Trấn Thủ vội vàng xuất hiện từ trong xe ngựa, đi theo với ông ta còn có Cửu Minh, Cửu Vinh, ông Tĩnh của Tĩnh gia và một số nhân vật có máu mặt trong thành phố Long Cửu. 

Hôm nay, vừa hay là tiệc mừng thọ của Chu Trấn Thủ, tất cả mọi người đều ở cùng nhau. 

Bỗng nhiên nghe có quan lớn tới, tất cả mọi người đều theo tới. 

Chu Trấn Thủ vội vàng đi tới hành lễ, cao giọng nói: “Trấn Thủ của thành phố Long Cửu, Chu Lãnh tham kiến sứ giả đại nhân.” 

Sứ giả này không phải sứ giả, mà là quan viên được triều đình trực tiếp cử tới truyền đạt các loại mệnh lệnh cho triều đình. Chức vị cao hơn nhiều so với tuần tra sứ cấp thấp bình thường. Đương nhiên cũng cao hơn Chu Trấn Thủ nhiều. 

Nam tử trung niên gật đầu, phất tay lấy ra một cuốn trục, giơ cao lên, nói: “Thành phố Long Cửu, Chu Lãnh, quản lý có công, vào Văn Võ Điện, nắm bút ngọc, lập tức nhận lệnh.” 

Chu Trấn Thủ ngay lập tức đơ người, đây không phải là thăng chức hay sao? 

Văn Võ Điện là ở đô thành! 

Ông ta thăng quan tới đô thành rồi! 

Nam tử trung niên giao cuốn trục cho Chu Trấn Thủ, mang theo một giọng nói ngưỡng mộ: “Chu Trấn Thủ thật là số tốt. Trấn Thủ có thể trước khi 50 tuổi vào Văn Võ Điện không nhiều. Thiết nghĩ, qua vài năm nữa, vị trí Châu mục nhất định có tên của Chu Trấn Thủ.” 

Chu Trấn Thủ toàn người hưng phấn tới run rẩy. 

Nhưng ông ta vẫn có chút không hiểu, chuyện này rốt cuộc là sao. 

Tại sao tự dưng lại thăng chức? 

“Xin hỏi đại nhân một câu, là ai đề bạt Chu mỗ.” 

Nam tử trung niên nói: “Không có ai đề bạt ông. Là công lao của bản thân ông. Xin hỏi chủ sự của Cửu gia trong thành ở đâu?” 

Cửu Vinh và Cửu Minh sững người, sau đó hai người đi ra. 

Cửu Vinh nói: “Có tôi. Đại nhân có gì phân phó?” 

Nam tử trung niên lại lấy ra một cuốn trục, lớn tiếng tuyên bố: “Cửu gia có Cửu Thiên, thiên tư hơn người, tiềm lực phi phàm, là trụ cột sau này của nước Võ Đỉnh chúng ta. Giết chết Quỳ Ngưu, có được chức vị Tuần Tra Sứ cấp trung, thưởng một tòa thành trì, đổi tên thành Cửu Thành. Do người của Cửu gia đảm nhiệm chức vị Trấn Thủ, nhận chức ngay lập tức.” 

Cửu Vinh và Cửu Minh há to miệng, hoàn toàn sững sờ. 

Cửu Thành! 

Trời ạ, thành phố Long Cửu sắp đổi thành Cửu Thành rồi! 

Quần chúng xung quanh đều kinh ngạc. 

Ai ai cũng có vẻ mặt khó tin, có nhiều người thì lại hỏi nhau, Tuần Tra Sứ cấp trung là chức vị gì. 

Nam tử trung niên cung kính giao cuốn trục cho Cửu Vinh. 

Đối đãi với một Trấn Thủ, cho dù là Trấn Thủ sắp tiến vào Văn Võ Điện, ông ta cũng có thể duy trì ngạo khí. Dù sao chức quan của ông ta cao hơn. 

Nhưng đối đãi với người nhà của Tuần Tra Sứ cấp trung, ông ta không dám cao ngạo như thế. 

Trên mặt cũng nặn ra nụ cười khó coi. 

Cửu Vinh sững sờ nhận lấy cuốn trục, nuốt nước bọt nói: “Từ nay trở đi, thành phố Long Cửu sẽ đổi thành Cửu Thành rồi sao?” 

Nam tử trung niên cười nói: “Điều này còn có thể là giả à? Mong chuyển lời cho Cửu Thiên, Cửu tuần tra, kêu ngài ấy sớm ngày quyết định người giữ chức Trấn Thủ, sau đó báo tên cho Châu mục phủ.” 

Cửu Vinh hít thở sâu một hơi, phất tay nói: “Đi đi, hôm nay Cửu gia đãi tiệc, mời các vị, mọi người cùng tới!” 

Tất cả mọi người lập tức cười lên, ngay cả Chu Trấn Thủ cũng gật đầu nói: “Bây giờ đi, bây giờ đi.” 

Một đám người bao bọc Cửu Vinh trở về, bách tính của cả thành phố Long Cửu đều trở nên sôi sục. 

Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, 1 nửa số người của thành phố Long Cửu đều biết thành phố Long Cửu sắp đổi tên thành Cửu Thành! 

Cửu Minh vẫn ngây tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm. 

“Tuần Tra Sứ cấp trung, Quỳ Ngưu, Cửu Thành...” 

Trong mắt lập lòe ánh sáng, Cửu Minh khẽ cười một tiếng: “Cửu Thiên ơi Cửu Thiên, quả nhiên Cửu gia ở trong tay cậu mới có thể phát dương quang đại. Tôi phục rồi, tôi hoàn toàn phục rồi!” 

Cửu Minh ngửa mặt lên trời cười, giống như kẻ điên, cười tới rung người. 

eyJpdiI6Ikd2dFdBWjVHaklqSzJ6aHN2ZXRuT0E9PSIsInZhbHVlIjoieW9DWldka2tFdDE4cllPWGRpMnNpVVBUUGt0dXF4MWJYZnNEb2JPNnRIWStxaUhRbHFadFpBQVc5RXd3ZGpNK244aGQxNndtZzgyamg1SEc5S3RaZ0h4aVNibVlMK0ZJYmNcL0h2YmFMbWFSaGpaUE5JbGFOaWlsQXBBUVBKNVNvUUEyR3pmV1B2Y2xPaHdVSDFPWWpwYmpSUVp0TjVaeTlmREpUc1wvNXByczREaGdoQ3JZUkt3YkhYakdsRnYxRU9yd09TNFJ5Ujh0TE9Xc0IzaUwydVl1d3JJN2E2MzlmUGVRZXp1Nm9QREc3VnhUMDlwWjd4QUZ4MUlQRUVpbkY1SkZPZStYcmdCd1N4aHVlbytmNlZYZmdubFI0MWRPMnZhZkJvaGNIeTZ3Yz0iLCJtYWMiOiI2OTA3ZWZkMWRjY2RhZWU3MzhjMmJkMDY0M2FkYjUwMGNmODEwYzZlMjVhY2EyOTk1ODI5ZjlmM2JiZTBlMzhmIn0=
eyJpdiI6InJoaVhcL2JCQWVtXC9GWWRIZzVKTmdyZz09IiwidmFsdWUiOiJlZkwwMCtIN2dcL1NPNkRrRENFUFMzNit0ZlRBcUxYbWhaTE9qQUxCbVk1YzlGSkxKR1J4STdkbzNVMmQ3YVFvMjN6S0JYRzIzd0tMc0xSa0pBMHJWU1k3MGlkK0RWVVlHRllTTlM1TG5jTWc2RDBPN1VqRzVFTU43OUpLMjdnSlczckVrWUFWY2JqMmxsN2NTcTl0UHdLWTM2Rno4N08xckh4MTU0SzVDNWpcL0xkeHZvSVBJN2JxbHN1V0hManJHMVEzQVRGYWVZblV6K3BKVm05NGdFU3c9PSIsIm1hYyI6ImI3NTZmMGY0ZDNlOTlhYTJkZmE0MmIyZDEyZTBjODgzMjY3NDc1MTg2OTUyOWUxNWFmNmEzZTFiNWJiZTFjYTkifQ==

Thần thoại của Cửu Thiên lại lần nữa xuyên khắp thành phố Long Cửu.

Ads
';
Advertisement