Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

[Cũng không biết có nên nói đây là bệnh hoang tưởng bị hại hay không.]
[Hây dà, hóa ra cho hắn xem những sử sách này, là muốn khơi dậy dã tâm của hắn à! Không ngờ lại trực tiếp dọa hắn sợ vỡ mật.]
[Cười c.h.ế.t mất, Tế Bắc vương nghĩ như vậy cũng được, lại không nghĩ đến việc khuyên hắn nghĩ lại.]
Lão Hoàng đế: “…”
Lần này, cho dù Tế Bắc vương đã bị c.h.é.m đầu, ông cũng nhất định phải đào hắn ta lên đánh roi vào xác.
Mà sau khi Tấn vương trả lời câu hỏi của ông, nói rõ ràng mạch lạc nguyên nhân kết quả suy nghĩ lung tung của mình, không khác gì những gì Hứa Yên Miểu nói, lão Hoàng đế lập tức đạp hắn một cái.
“Đồ ngu! Đồ ngu! Trong sử sách còn có hoàng đế sủng ái con cái, dung túng huynh đệ, sao không thấy ngươi tin vào cái này!”
[Cái đó thật sự không tin được.]
[Con cái thì còn đỡ, huynh đệ cái này… có thể trong một trăm hoàng đế mới có một người thật lòng thật dạ với huynh đệ. Còn lại phần lớn là mượn tay huynh đệ.]
Lão Hoàng đế ngửa người ra sau, lại kiên cường trở về tư thế cũ.
Cúi đầu… nhanh cúi đầu…
Các đại thần lặng lẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày của mình. Chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin tiểu tổ tông đừng chọc vào tim Bệ hạ nữa.
Tấn vương do dự mở miệng: “Hoàng huynh, ta…”
“Im miệng.” Lão Hoàng đế mặt không cảm xúc: “Hiện tại ta không muốn nghe ngươi nói chuyện.”
Sau đó, lại giơ chân đạp vào đôi chân không còn cảm giác của người đệ đệ phiền phức.
[Đừng đạp nữa, đừng đạp nữa, vương phi là thần y, còn có thể chữa khỏi chân cho hắn cũng nên, nhưng nếu thật sự đạp ra bệnh khác, thì rất khó nói.]
[À đúng rồi, đều tạo phản rồi, nói không chừng sẽ bị c.h.é.m đầu, lão Hoàng đế mới không quan tâm đến chân của hắn.]
[Ơ, mà này, lâu như vậy rồi, vương phi chưa từng thử chữa chân cho Tấn vương sao? Không nên như vậy, bọn họ rất ân ái. Chân của Tấn vương cũng không phải bị gãy xương gì, nghe nói là năm đó đỡ cho lão Hoàng đế bị ám sát, trúng độc rồi mới bị tàn phế.]
[Được y tiên chân truyền, hình như nàng rất giỏi giải độc.]
Tuy rất không nên, nhưng theo bản năng, sự chú ý của các đại thần lại bị chuyển hướng.
“Tiểu Tiểu Bạch Trạch nghĩ đơn giản quá rồi.”
“Đúng vậy, nhiều năm như vậy, e rằng hai chân đã sớm bị hoại tử, cho dù là truyền nhân của thần y, cũng không thể khiến cây khô đ.â.m chồi được.”
“Hơn nữa nói không chừng đã bí mật chữa trị rồi, nhưng không có hiệu quả.”
Tiếng bàn tán rất nhỏ, hơn nữa đều là các đại thần phía sau đang thì thầm. Các đại thần phía trước thì không có cảm giác gì.
Ví dụ như Đậu thừa tướng khoanh tay, ung dung tự tại.
Chuyện nhỏ này có gì đáng để tâm. Nếu thật sự chữa khỏi, mới đáng để chấn động chứ?
[Ơ, lạ thật, vương phi muốn xem chân cho Tấn vương, lại bị Tấn vương từ chối? Nói là không có khả năng chữa khỏi, nên không thử?]
Binh bộ Thượng thư tối qua không ngủ ngon, buồn ngủ đến mức mí mắt cứ díp lại, đứng phía trước lại không thể ngủ, chỉ có thể tìm việc gì đó làm để cố gắng tỉnh táo.
Nghe thấy tiếng lòng này, ngáp một cái không chút để ý.
Hứa Yên Miểu vẫn còn quá non nớt, chuyện này có gì khó nghĩ, chẳng qua là không muốn hy vọng bị dập tắt thêm một lần nữa. Tình người thường tình thôi.
[Để ta xem…]
[Khoan đã?????]
[Cái chân này của ngươi là giả què sao?!]
[Vì để không bị lão Hoàng đế nghi ngờ, giả vờ chân bị què mười lăm năm, ngồi xe lăn mười lăm năm sao?!]
[Hơn nữa để đề phòng bất trắc, ở nhà cũng chưa bao giờ đứng dậy.]
[Chết tiệt! Ngay cả gia thần và tâm phúc của hắn, cũng không biết chủ nhân của mình thật ra có thể đi lại!]
Binh bộ Thượng thư bỗng chấn động tâm thần, đột ngột nhìn Tấn vương đang ngồi trên xe lăn còn bị đá vào chân.
Đối phương cúi đầu, đang nhận lỗi với Bệ hạ, đôi chân rõ ràng có cảm giác, bị đá một cái cũng có thể không nhúc nhích.
Binh bộ Thượng thư: “…”
Xin lỗi, không phải Tiểu Tiểu Bạch Trạch non nớt, là ta quá non nớt.
Ngươi mẹ nó——
Ghê gớm thật!
Đầu óc này là sao vậy!
Người bình thường ai có thể giả vờ không đi lại được mười lăm năm chứ!
Tấn vương biến sắc.
Hắn phát hiện, vẻ mặt hoàng huynh của hắn rất méo mó—— Chẳng lẽ sát tâm càng thêm mãnh liệt?

Ads
';
Advertisement