Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

[Woa!] Hứa Yên Miểu cảm thán: [Phong độ không giảm năm xưa, lúc đánh Thái tử què chân cũng không mạnh tay hơn thế này là bao.]
Liên Hạng đứng bên cạnh Hứa lang, đôi chân quen thuộc run lên bần bật.
Suýt chút nữa đã khóc rồi.
Hứa lang! Lúc nghiêm túc thế này, có thể đừng đổ thêm dầu vào lửa được không! Lúc này ngươi còn nhắc đến Thái tử???

Hứa Yên Miểu vừa nhắc đến Thái tử, lão Hoàng đế liền nhớ ra, mục đích của Tế Bắc vương, chính là muốn chọc tức c.h.ế.t con trai ruột của ông!
Vẻ mặt trong nháy mắt càng thêm lạnh lùng.
“Tư Mã Viêm! Ngươi định tự tay hại c.h.ế.t cháu trai của ngươi sao!”
[Ồ! Chuyện này thì không có.]
[Tế Bắc vương chê hắn ngu, chuyện này cũng không nói với hắn, sợ hắn làm hỏng việc.]
Lão Hoàng đế: “…”
Tsk.
Nhưng lão Hoàng đế cũng không vui lên được.
Một tên chuẩn bị tạo phản ba mươi năm chưa đến nửa ngày đã bị bắt, hắn mắng đệ đệ mình là đồ ngu, ông có gì mà vui chứ.
—— Ngược lại càng thêm buồn bực.

Sau khi gậy gộc dừng lại, Tấn vương cuối cùng cũng gắng gượng thở hổn hển, vừa thở dốc vừa hoang mang: “Cháu trai? Cháu trai nào?” Đột nhiên hiểu ra, ánh mắt kinh ngạc: “Tế Bắc vương ra tay với cháu cả rồi sao?! Khi nào vậy, chẳng phải hắn định khởi binh tạo phản sao!”
Nhưng hoàng huynh cũng không cười, ngược lại ánh mắt nhìn hắn càng thêm lạnh lẽo, cầm gậy lên lại hung hăng đánh vào vết thương của hắn. Trong nháy mắt, da thịt rách toạc hơn, m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Tấn vương ôm vết thương, mồ hôi trên mặt dường như trong nháy mắt cũng nhuốm màu máu: “Hoàng huynh… Không biết huynh có tin hay không, ta không có tham gia nhiều vào chuyện của Tế Bắc vương… Sau này vương phi của ta mang thai, ta sợ mọi chuyện bại lộ, liền lập tức cắt đứt liên lạc với Tế Bắc vương. Hiện tại ta thật sự chỉ muốn làm một vương gia nhàn hạ, cùng vương phi đóng cửa sống yên ổn.”
[Giết người chưa toại thì không phải g.i.ế.c người sao?]
Hứa Yên Miểu thầm tặc lưỡi.
[Nếu Tế Bắc vương tạo phản thành công, còn có thể giữ lại tính mạng của nhà lão Hoàng đế sao?]
[Nếu Tấn vương ý thức được mà vẫn làm vậy, chính là dựa vào suy đoán của mình, mặc kệ sống c.h.ế.t của nhà Hoàng đế.]
[Nếu không ý thức được, chính là làm việc không nghĩ đến hậu quả, chỉ cần nghĩ gì làm nấy.]
[Dù là loại nào cũng rất đáng sợ. Lão Hoàng đế cũng thật đáng thương, gặp phải một tên vong ân bội nghĩa.]
Lão Hoàng đế nhìn Hứa Yên Miểu một cái.
Cũng không thể nói tâm trạng ông bây giờ tốt lắm, nhưng nghe thấy Hứa Yên Miểu đứng về phía mình, vẻ mặt quả thật dịu đi rất nhiều.
“Hừ——”
Tên nhóc thối, không uổng công ta chiều chuộng ngươi như vậy.
Quay đầu nhìn Tấn vương, vẻ mặt lại tức giận.
Tên này ông cũng chiều chuộng đấy! Kết quả lại chiều chuộng ra một tên vong ân bội nghĩa!
“Tư Mã Viêm! Ngươi nói xem, trẫm chỗ nào có lỗi với ngươi, mà khiến ngươi sinh lòng oán hận?”
Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên trước.
[Năm phần trách Tế Bắc vương, năm phần trách bản thân hắn ta thôi.]
[Từ nhỏ lớn lên trong dân gian, mười một tuổi năm đó được tìm thấy, đón vào cung, cũng không có khái niệm gì về hoàng gia, xem rất nhiều thoại bản đều miêu tả thiên gia vô tình, lại cảm thấy mình họ Tư Mã, lão Hoàng đế họ Cao, không cùng họ, càng phải cẩn thận dè dặt, đặc biệt sợ làm sai.]
Nắm đ.ấ.m của lão Hoàng đế siết chặt, cảm thấy cây gậy lại bắt đầu ngứa ngáy.
[Khoảng thời gian mới vào cung hình như lão Hoàng đế khá bận, không có thời gian quản người đệ đệ hời này, Tế Bắc vương lúc đó còn chưa đi phiên, thường xuyên nhờ người mang sách vào cung cho hắn xem, thoại bản nào cũng có, sử sách nào cũng có…]
[Tsk tsk tsk, sử sách được lựa chọn kỹ càng đấy. Đệ đệ trong tẩm cung, một rìu g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng huynh đang làm hoàng đế, cưỡng ép đăng cơ.]
[Còn có mẫu thân thiên vị, âm thầm dặn dò hoàng huynh truyền ngôi cho đệ đệ, khiến hoàng huynh sinh lòng oán hận.]
[Ồ, còn có mẫu thân cưng chiều con út, hoàng huynh trong lòng ghen tị, sau khi mẫu thân qua đời thì tìm mọi cách hãm hại đệ đệ.]
[Lịch sử cả ngàn năm, hắn muốn xem cái gì phù hợp với tình cảnh của mình đều có. Cả người biến thành chim sợ cành cong, luôn cảm thấy lão Hoàng đế cười mà giấu dao, sẽ đập chén làm hiệu lệnh, cho năm trăm đao phủ xẻ thịt hắn.]

Ads
';
Advertisement