Trình Nguyên Hoa thấy buồn cười: “Bọn họ phát trực tiếp không phải vì ăn bao nhiêu, mà là vì ăn gì, ăn ở đâu, người nào ăn. Người đẹp ăn cũng có người thích nhìn.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Trình Nguyên Hoa vỗ vai cậu: “Vì vậy anh giảm béo đi.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
“Anh ra bên ngoài canh đi, những khách khác chắc cũng đến rồi, tôi đi vào làm đồ ăn.”
“Được.”
Trình Nguyên Hoa đi vào phòng bếp, Lưu Toàn Phúc bê ghế nhỏ ra ngồi ở cửa, ánh mắt không nhịn được lại nhìn về phía năm người nổi tiếng trên mạng kia.
Tính cách của bọn họ tương đối hoạt bát, chốc chốc lại giả vờ đẹp trai, sau đó nói chuyện với nhau, nói chuyện với camera.
“Không biết có ngon không, có lẽ cũng vậy thôi.”
“Chúng tôi giúp mọi người thử xem, nếu không ngon mọi người cũng đừng đến.”
“Trứng luộc nước trà? Được, chốc nữa tôi sẽ hỏi.”
“Được, không ngon chúng tôi chắc chắn sẽ nói.”
“Các bạn, mau tặng tên lửa đi, ăn cơm ở chỗ này đắt lắm, tài trợ cho chúng tôi với.”
“Haha, không ngon không trả tiền? Anh muốn ăn quỵt à?”
Nghe vậy, Lưu Toàn Phúc bĩu môi, cậu nghĩ trong đầu——chốc nữa mấy người không ăn đến muốn nuốt lưỡi luôn, tôi sẽ theo họ mấy người.
Bao nhiêu người lúc mới đến quán ăn của bọn họ cũng như vậy, không tin, kết quả thì sao?
Những người này không những bị vả mặt, còn dốc hết sức suy nghĩ xem lần sau làm thế nào mới giành được chỗ đấy.
Phải biết rằng nếu như chưa từng ăn đồ ăn ngon của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, có thể sẽ chỉ tò mò, bởi vì bọn họ không có gì để tham chiếu.
Nhưng mà từng ăn rồi, sẽ như là ‘đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa’, đó mới thực sự là khó chịu.
Lưu Toàn Phúc chỉ nghĩ thôi cũng thấy tâm trạng tốt hơn.
Xem cậu sáng suốt như nào, đã sớm bái sư ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, muốn ăn như nào thì ăn như đó.
Năm người đó vẫn còn đang nói những câu gây cười, mà những khách hàng khác cũng lần lượt đến.
Tám bàn tổng cộng có bảy bàn đến, có mấy bàn là khách quen cũ, mỗi bàn ngồi từ ba đến mười người, đều là người từ thành phố đến.
Hôm đầu tiên không có khách hàng nào ở quá xa, ngoài một bàn không đến, những người khác đều lục tục đến đầy đủ.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong từ lâu vẫn để trong phòng bếp, đầu cá hấp ớt đã hấp xong, gà hầm nấm và canh cá đã nấu sẵn, ba món này bê lên trước, sau đó Trình Nguyên Hoa mới bắt đầu xào thịt heo xé hương cá và cá viên súp.
Ở bên ngoài, mấy anh đẹp trai đang phát trực tiếp đã chuẩn bị bắt đầu ăn.
Một người trong đó cười với camera nói: “Chúng tôi đã gọi hết các món trong thực đơn, gọi hết tất cả cũng đắt thật, mọi người nhớ tặng quà nhé, nếu không chúng tôi sẽ xót tiền chết mất.”
“Hahaha, bây giờ bắt đầu đánh giá cho mọi người.” Một anh trai khác thò đầu vào, cười với camera.
Trong phòng trực tiếp tin nhắn đẩy liên tục, vô cùng đông vui.
Bây giờ mọi người cũng không cảm thầy đồ ăn của nhà này có thể ngon đến mức nào.
Đặc biệt là một vài cư dân mạng bình thường không quá coi trọng việc ăn uống, toàn ở trong phòng trực tiếp chê bai các streamer lãng phí thời gian, chạy đến một nơi rìa thành thị xa xôi như vậy chỉ vì ăn một bữa cơm, còn có người cảm thấy buổi phát trực tiếp hôm nay vô nghĩa.
“Tôi thử món đầu cá hấp ớt này trước…” Một streamer vươn đũa ra gắp lên rồi ăn.
Lúc ăn vào vẻ mặt của anh ta hơi cứng lại, sau đó cầm bát lên và một miếng cơm to, rồi lại cầm cốc nước uống một ngụm xong mới nói: “Cay quá! Cay quá!”
Streamer ngồi bên cạnh anh ta nói: “Ăn món khác đi, cậu vốn dĩ không ăn được cay, lại còn chọn món đầu cá hấp ớt để ăn.”
Vẻ mặt anh ấy bất đắc dĩ.
Nhưng người vừa kêu cay quá kia lại vươn đũa ra gắp đầu cá hấp ớt tiếp.
“Không phải cậu nói cay sao?” Người khác ngạc nhiên hỏi.
Streamer đó đã ăn đến mức trào nước mắt nhưng lại dùng vẻ mặt thoả mãn nói: “Đúng…cay, nhưng ngon quá!!! Huhuhuhu, chưa từng ăn món nào ngon như vậy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất