[CMN, tôi không nhịn được nữa rồi, tôi phải học theo vị đại ca phía trên đặt mua vé máy bay đây!]
Ba viên thì có thể làm được gì chứ? Cũng may là hồi nãy họ đã ăn không ít rồi, ăn xong cũng không gọi thêm cá viên súp nữa, mà tiêu diệt sạch sẽ hết đống đồ ăn trên bàn.
Đoạn Giai vừa nấc lên vừa mãn nguyện nói với mọi người trong phòng trực tiếp: “Nghe nói tối nay Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ bắt đầu bán Trứng luộc nước trà đấy, các người tốt nhất nên chú ý đến cửa hàng trực tuyến trước đi, nếu không mua được thì đừng trách tôi không báo trước nha.”
Nói xong, cô ta ấy hét lên: “Chủ blog!”
Lưu Toàn Phúc đi tới, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Tối nay khi nào thì quán ăn mở bán trứng luộc nước trà vậy?”
“Tối nay chín giờ.” Lưu Toàn Phúc biết cô ta đang quảng cáo, lập tức nở nụ cười thật tươi đáp lại.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều đã nghe được, Đoạn Giai nói thêm vài câu nữa rồi tắt phát sóng trực tiếp.
Bọn họ cũng phải đi rồi.
Lưu Toàn Phúc tặng một đống đồ cho bọn họ, ba người đều có vẻ mặt không nỡ, trong tay mang theo những hộp lớn nhỏ, cùng một túi trứng luộc nước trà đóng gói hút chân không, đứng ở cửa, nhìn thật kỹ bảng hiệu Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Bọn họ tin tưởng đây chắc chắn không phải là lần cuối mình đến đây.
“Bà chủ Trình, chúng tôi nhất định sẽ trở lại!”
“Đúng vậy, lần sau chúng tôi sẽ lại tới nữa, hy vọng cô lại có món mới, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ!”
“Đến lúc đó, tôi sẽ gọi cả một bàn! Còn chưa đi, mà tôi đã thấy nhớ thịt heo xé hương cá, trứng luộc nước trà, đầu cá kho tiêu, canh cá, còn có cá viên súp nữa!”
Trình Nguyên Hoa: “Vài ngày nữa sẽ có món mới.”
“Món gì vậy?”
“Gà hầm nấm.”
Trình Nguyên Hoa nói xong, cười tươi, một hàng răng trắng nhỏ gọn gàng lộ ra, vẻ mặt giảo hoạt. “Chỉ là lần sau các người đừng đến đột xuất sẽ có thể ăn, quán ăn bây giờ khá đông khách. Tôi dự định bắt đầu từ mùng 1 tháng sau sẽ bắt đầu dịch vụ đặt bàn trước, sau này nếu khách hàng không đặt chỗ trước thì không thể dùng bữa của chúng tôi.”
Đoạn Giai: “…”
Trịnh Lan Kỳ: “…”
Tôn Vũ Hâm: “…”
Không ngờ, về sau bọn họ dù có muốn ăn thì cũng phải đặt bàn trước…
Điểm mấu chốt mà họ chắc chắn là, việc đặt trước… cũng không phải có thể dễ dàng đặt được!
Nghĩ đến việc kinh doanh ở quán ăn, trước khi có thêm món cá viên súp, dù chỉ có hai món và một canh, nhưng bữa nào cũng đã phải xếp hợp bàn lại ngồi chung.
Bây giờ ngày càng có nhiều món ăn, ngày càng nổi tiếng, ngày càng có nhiều người tìm đến, đến lúc đó quả thật là cần phải kiểm soát số lượng…
Đoạn Giai: “Tôi đúng là tự lấy đá đập vào chân mình sao?” Dù sao cô ta cũng chính là người đã phát sóng trực tiếp quảng cáo cho quán ăn a.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười, lấy ra một tấm danh thiếp, hạ giọng nói: “Mặt sau tôi có viết số điện thoại của tiểu mập mạp, nếu các người qua đây thì gọi điện thoại trước, có thể thương lượng.”
Vừa nói xong, Trịnh Lan Kỳ cùng Tôn Vũ Hâm nhanh chóng đưa tay đón danh thiếp, Đoạn Giai cũng nhanh chóng chộp lấy, mãn nguyện giấu đi.
8:50 tối, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Biên tập như vậy đã được chưa? Chị mau nhìn xem.” Lưu Toàn Phúc có chút khẩn trương.
Mọi việc cậu đều tự mình làm từ đầu đến cuối, khó có được “sự nghiệp” như này nên có thể nói Lưu Toàn Phúc vô cùng để ý.
Trình Nguyên Hoa nhìn qua, một đoạn video cùng một vài hình ảnh, video là được quay trước đó, quay lại quá trình luộc trứng luộc nước trà.
Cả một nồi đầy tràn những quả trứng luộc, phía trên là nước trà sôi sùng sục, những quả trứng màu nâu đậm tròn trịa như muốn được vớt ra…
Lại thêm một ít hình ảnh cùng với lời tỉ mỉ giới thiệu về trứng luộc nước trà.
“Tôi cảm thấy như vậy tốt rồi!” Trình Nguyên Hoa gật đầu.
Lưu Toàn Phúc cười híp mắt: “Vậy để tôi cài đặt thời gian bắt đầu bán hàng, sư phụ, chị nghĩ sẽ có người mua hay không? Tôi tin tưởng chỉ cần được ăn một lần, ai ai cũng đều yêu thích, nhưng chỉ sợ bọn họ không mua thôi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất