Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trình Nguyên Hoa nhìn mà bất lực.
Lưu Toàn Phúc thực sự đã giúp đỡ rất nhiều. Một số nguồn cung cấp nguyên liệu đều do cậu cung cấp, đây đều là những nguồn cung quan trọng cho quán ăn.
Cậu đã nguyện ý chia sẻ với Trình Nguyên Hoa, thì cô cũng sẽ đáp lại, nếu cậu muốn ăn gì thì cô tự nhiên sẽ làm.
“Trưa nay chúng ta có thể gọi một phần được không?” Đoạn Giai ngập ngừng hỏi.
Tôn Vũ Hâm cùng Trịnh Lan Kỳ bên cạnh cũng đồng thời gật đầu, ánh mắt mang theo chờ mong
“129 tệ một phần.”
“…”
Đoạn Giai ho khan một tiếng: “Vậy lấy một phần đi… Tôi mời mọi người ăn.”
Cô ta kiếm tiền cũng không tồi, món ngon này thực sự có thể bán hơn 129 tệ, chỉ là cô ta lo lắng Trịnh Lan Kỳ và Tôn Vũ Hâm sẽ có áp lực.
Trịnh Lan Kỳ lắc đầu: “Không sao, chúng ta cứ chia đều đi. Chúng ta ai cũng rất muốn ăn món này, chỉ là vừa nếm thử liền hết rồi.”
Tôn Vũ Hâm cũng thấy Tiệm Mỹ Thực Trình Ký khá là đắt đỏ, nhưng khi nghĩ đến sau khi trở về nhà mình sẽ không thể ăn được nó nữa, anh ta liền hận không thể ở luôn trong quán ăn để được ăn những mỹ vị này cho đến khi chán mới thôi.
Suy cho cùng, sau khi về nhà, dù có cầm 129 tệ cũng chưa chắc đã mua được.
Trình Nguyên Hoa thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, bên ngoài đã có tiếng đỗ xe, nên liền quay người bước vào bếp: “Nấu mấy món khác trước, cá viên súp sẽ dọn ra sau cùng, vì hôm nay là buổi đầu tiên mở bán nên sẽ giảm giá còn 99 tệ!”
Nói xong, người đã biến mất không thấu tăm tích.
“Món này tên là thịt heo xé hương cá, tất cả mọi người chắc hẳn đều đã từng ăn qua ở trên thị trường rồi, tôi cũng đã từng ăn qua nhưng những món tự xưng là thịt heo xé phay kia và cảm thấy không mấy yêu thích, nhưng đấy là bởi vì tôi còn chưa được đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thôi!” Đoạn Giai vẻ mặt hưởng thụ, vừa thưởng thức đồ ăn vừa miêu tả cho cư dân mạng đang xem trực tiếp.
Thấy bọn họ kêu la cũng không hề để ý, Đoạn Giai chĩa máy ảnh vào đầu cá kho tiêu: “Tôi cực kỳ thích món này, nó thật cay, nhưng không phải là vị cay khô khan, ngược lại thơm thơm cay cay, ăn vào là chỉ muốn ăn mãi thôi! Trước đây tôi rất sợ ăn đồ cay, nhưng ăn xong món này tôi lại phá lệ cảm thấy rất thoải mái, chỉ hận không thể lại ăn thêm một đĩa nữa! Đặc biệt ăn kèm với cơm, đúng rồi, cơm ở Tiệm Mỹ thực Trình Ký cũng rất ngon.”
Trịnh Lan tương đối trầm lặng hơn, cũng gật đầu: “Tôi cũng đồng ý với điểm này, tôi đến từ tỉnh S, ở bên ngoài ăn cơm tôi luôn cảm thấy kém ngon hơn so với cơm của chúng tôi, nhưng cơm ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lại rất ngon giống như cơm ở chỗ chúng tôi vậy!”
Tôn Vũ Hâm: “Quán ăn này tuy rằng giá hơi đắt, nhưng thực sự rất ngon, tôi chỉ hận không thể sống luôn trong quán ăn này.”
Đoạn Giai thấy khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu điên cuồng, bình luận nhảy liên tục.
[Mẹ kiếp! thật sự là tự ngược, tôi biết là không nên xem, chỉ là không nhịn được!]
[Đồng ý, tôi cũng vậy, cũng đã thoát ra rồi, nhưng lại chảy nước miếng mà vào lại!]
[Chủ blog quá thiếu đạo đức, rõ ràng không phải phát sóng mukbang, vậy mà cứ vậy ăn!]
[A a a, nước miếng của tôi, tôi không thể kìm được!]

Đoạn Giai liền thấy vui vẻ, lúc này Lưu Toàn Phúc đang cầm một phần cá viên súp chạy tới: “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi! Tôi tặng thêm các người một viên nữa, chín viên vừa đủ chia.”
Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi.
Ba người Đoạn Giai cũng không thèm để ý tới những người khác, lập tức cầm đũa gắp cá viên súp lên.
Khoảnh khắc cho vào miệng, loại hưởng thụ mỹ vị này thật sự không nói nên lời, còn có cảm giác thật “sống thật không uổng phí”.
Bình luận lại tiếp tục trôi trong phòng phát sóng trực tiếp.
[… Tại sao không nói gì?]
[Rõ ràng là chủ blog không có nói gì, nhưng tại sao tôi lại càng muốn ăn a.]

Ads
';
Advertisement