Ngày hôm đó trời mưa rất lớn, cô ta đứng trong mưa đợi Hạ Gia Thịnh ra gặp cô ta nhưng cửa chính giàu sang hào khí đó vẫn chưa từng mở ra.
Đợi rất lâu rất lâu, đợi đến khi cô ta cảm thấy bản thân đều đang phát run rồi….
Cuối cùng cửa cũng đã mở.
Trình Kiều Vân kích động đi lên, mà sau đó người đi ra không phải là Hạ Gia Thịnh mà là….. cha của Hạ Gia Thịnh.
Mặt cha Hạ không cảm xúc, ánh mắt khi nhìn cô ta cũng vô cùng lạnh lẽo.
Trình Kiều Vân có hơi sợ hãi nhưng cô ta không quan tâm nổi nữa rồi, cô ta khi đó chỉ muốn gặp được Hạ Gia Thịnh, chỉ muốn xin hắn tha thứ cho cô ta rồi một lần nữa ở bên nhau.
“Chú, anh Gia Thịnh đâu?!” Giọng Trình Kiều Vân kích động.
Mặt cha Hạ không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: “Nó ở nhà, nhưng nó không muốn gặp cô nữa, cô hai nhà họ Trình, cô đi đi.”
Trình Kiều Vân không muốn tin, cô ta đi lên nắm lấy tay áo của cha Hạ, đề cao giọng: “Chú ơi cháu sai rồi! Chú nói với anh Gia Thịnh, cháu thực sự sai rồi, cháu chắc chắn sẽ thay đổi!”
Cha Hạ lạnh lùng vung ống tay áo hất cô ta ra, giọng nói lạnh lùng: “Cô sai cái gì? Cô không có làm sai, chỉ là cuối cùng Gia Thịnh đã nhìn thấu cô rồi ,tất cả tình cảm dành cho cô đều đã cạn kiệt rồi.”
Sao Trình Kiều Vân có thể chấp nhận lời như vậy?
Cô ta tuyệt vọng nhìn cha Hạ, tiếng mưa ồn ào, cô ta bật khóc hét lên: “Không phải đâu! Anh Gia Thịnh thích cháu mà, là cháu sai rồi, sau này cháu thực sự sẽ thay đổi….”
Cô ta thực sự hối hận rồi, nếu như lúc Hạ Gia Thịnh bắt đầu nhắc nhở cô ta sớm nhất mà cô ta không nhìn chằm chằm vào Trình Nguyên Hoa nữa thì có phải sẽ không có ngày hôm nay không?”
Có phải cô ta…. đã gả vào nhà họ Hạ rồi không?
Cha Hạ cau mày nhìn cô ta: “Cô hai nhà họ Trình, cô thực sự không sai, bởi vì…. cô căn bản chính là người như vậy.”
Trình Kiều Vân sững sờ, tiếng khóc cũng đã ngưng lại.
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía cha Hạ, bởi vì mưa rất lớn nên mắt mở không nổi, nhìn có hơi mơ hồ.
Nhưng sự lạnh lùng trong mắt cha Hạ… lại rất rõ ràng.
“Rốt cuộc cô là người như thế nào, cô tự mình còn không biết sao? Cô nắm lấy Gia Thịnh không buông, là bởi vì không muốn buông tình cảm này nhưng càng nhiều hơn vẫn là không muốn buông tay giàu sang quyền quý. Bởi vì cô biết, không có Gia Thịnh thì Nhà hàng Trình Gia cũng không còn nữa, cô cái gì cũng không còn nữa.”
Trình Kiều Vân theo bản năng lùi về sau một bước.
Nhưng cha Hạ lại đi lên từng bước ép chặt: “Tôi và Trường Tây định hôn ước cho Gia Thịnh và Nguyên Hoa, tôi biết trong lòng Gia Thịnh mâu thuẫn nhưng tôi hiểu con trai tôi và Nguyên Hoa là người như thế nào, chỉ cần bọn nó ở với nhau mấy ngày thì chắc chắn sẽ thích. Là cô, là cô đã tính toán mưu kế, cướp mất vị hôn phu của chị họ cô trước, nhà cô có kết cục như hôm nay hoàn toàn là đáng đời!”
Trình Kiều Vân lần nữa lùi lại.
“Trường Tây không tốt với cô sao? Dương Thiến Thiến vẫn yêu thương cô và Nguyên Hoa như nhau nhưng cô và cha cô giống nhau đều là bạch nhãn lang! Cho nên mấy người cảm thấy không đủ còn muốn tranh nhiều hơn, tranh được rồi lại như thế nào? Cuối cùng mấy người chỉ là không có gì cả!”
Cha Hạ nhìn cô ta, khóe miệng khẽ cong lên: “Cho dù Nguyên Hoa không có gì rời khỏi nhà họ Trình, bây giờ cũng đã có tất cả rồi, cô ở ngay lúc hoàn cảnh Nguyên Hoa khó khăn câu mất vị hôn phu của Nguyên Hoa, nhà mấy người còn khiến con bé liên tục gặp nạn, thân không có gì rời khỏi nhà, đây chính là quả báo!”
Trình Kiều Vân lại lùi về, chân đứng không vững ngã xuống mặt đất.
Hai mắt cô ta trừng lớn, một câu cũng không nói nên lời.
Cô ta biết là cô ta đang chột dạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất