Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Cư dân mạng tốp hai tốp ba hẹn nhau, lên kế hoạch đến đây vào ngày lễ kỷ niệm tròn năm ăn ăn uống uống thuận tiện đạp thanh, leo núi, ở lều vải, rồi lại mua thêm đặc sản địa phương.
Rốt cuộc năm nay làm sao để tổ chức lễ kỷ niệm tròn năm này, không chỉ là câu hỏi của Trưởng thôn, chính phủ, tiệm, còn có trên mạng, mỗi ngày đều có vô số người đang hỏi.
Trình Nguyên Hoa thở dài một lần nữa.
Số lượng người của năm ngoái đã vô cùng đáng sợ rồi, năm nay chắc chắn còn phải nhân đôi gấp mấy lần!
Diệp Dư Chiêu thấy dáng vẻ lo lắng này của cô lại đau lòng nên vội vàng nói: “Hay là năm nay anh giúp em tổ chức nhé.”
“Anh sao?” Trình Nguyên Hoa vô cùng kinh ngạc.
Diệp Dư Chiêu mỉm cười: “Em quên là anh làm cái gì rồi sao?”
Trình Nguyên Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đầu Diệp Dư Chiêu thông minh như vậy, quản lý trên mười ngàn xí nghiệp, anh muốn ra tay tổ chức lễ kỷ niệm tròn năm lần này đương nhiên là không có một chút vấn đề gì!
Chỉ là Trình Nguyên Hoa vẫn từ chối, cô nói: “Bỏ đi, đây cũng là chuyện em nên làm, một năm cũng chỉ có một lần như vậy, em suy nghĩ một chút xem tổ chức như thế nào.”
Cô nói rồi sờ cằm.
Diệp Dư Chiêu nhìn dáng vẻ này của cô thì cau mày, khuôn mặt trắng trong veo như ngọc này tràn đầy xoắn xuýt.
Thấy xung quanh không có người nhìn qua đây, anh nhịn không được nghiêng đầu, hôn một cái “chụt” lên mặt Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa sững sờ, mặt ngay lập tức đỏ lên.
Cô trừng mắt Diệp Dư Chiêu, đối phương nở nụ cười xán lạn với cô, càng ngày da mặt càng dày.
Người này sau khi từ lần trước nói rõ với Trình Nguyên Hoa thì da mặt bắt đầu trở nên dày hơn, một chút cũng không giống với chuyện anh làm trước đây!
Nhưng…. không thể không nói, da mặt anh dày, Trình Nguyên Hoa cũng khá thích thú.
Trình Nguyên Hoa: “….”
Cô cũng nhịn không được mỉm cười.
Diệp Dư Chiêu giơ tay khẽ nhẹ nhàng sờ đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Em tiếp tục suy nghĩ đi, anh đi rót ly nước cho em.”
Anh vừa đi được hai bước, Trình Nguyên Hoa đột nhiên nói: “Diệp Dư Chiêu!”
Anh quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.
“Sau lễ kỷ niệm tròn năm lần này, chúng ta…. lấy chứng nhận đi.” Mặt Trình Nguyên Hoa nghiêm túc.
Diệp Dư Chiêu sững sờ.
Một lúc lâu sau anh lắp bắp hỏi: “Em, em em em vừa vừa nói cái gì?”
Trình Nguyên Hoa dời ánh mắt, hơi ngại ngùng nói: “Không nói gì cả.”
Cô không có nói gì hết!
Anh không nghe thấy thì xem như bỏ đi!
Lời hay không thể nói hai lần!
Diệp Dư Chiêu đột nhiên đi nhanh đến, bước đi rất gấp gáp, chân trái xém chút nữa vấp chân phải, cả người loạng choạng xông qua ôm Trình Nguyên Hoa.
Cả người anh đều phát run, giọng tự nhiên cũng run theo, hơi thở phả ngay bên tai Trình Nguyên Hoa, có hơi nhanh và lo lắng: “Anh nghe thấy rồi! Em nói chúng ta kết hôn đi!!”
Trên mặt đều là sự kinh ngạc và không thể tin nổi, ngay sau đó là sự vui mừng điên cuồng.
Trình Nguyên Hoa thấp hơn anh một chút, bị anh ôm như vậy, chân giẫm lên mu bàn chân của anh, đầu đối phương kề ngay vai cô, hơi thở gấp gáp ở bên tai.
Cô xấu hổ nói: “Mau bỏ em xuống! Nhiều người như vậy!”
“Anh không quan tâm! Em nói cho anh biết, có phải khi nãy em nói bằng lòng gả cho anh rồi không?” Giọng Diệp Dư Chiêu run rẩy gấp gáp: “Em nói rồi anh sẽ thả em xuống!”
Trình Nguyên Hoa chỉ có thể bất lực nói: “Đúng đúng đúng, em nói đó, anh mau thả em xuống!”
Diệp Dư Chiêu không buông, không chỉ không buông mà còn ôm chặt hơn, kích động quay vòng tròn.
“Em đồng ý rồi! Em đồng ý rồi!”
Người đàn ông này từ nhỏ đã là người trầm tính, bây giờ lại cười như đứa ngốc, anh cũng chỉ là khi ở trước mặt Trình Nguyên Hoa mới có sự ngốc nghếch này.
Trình Nguyên Hoa: “…..” Cô tức đến muốn đập anh.
Nhưng đánh vài cái lại nhịn không được cũng bật cười, lông mày cong cong, ở đáy mắt đều là ý cười.
Đúng vậy, thực ra cô cũng vui vẻ.

Ads
';
Advertisement