Ngay lập tức Trình Uyển hiểu những rắc rối của Trình Nguyên Hoa.
Cô vẫn chưa muốn kết hôn nhưng bởi vì Diệp Dư Chiêu muốn nên cô rất vướng bận. Nếu như không kết hôn, Diệp Dư Chiêu sẽ không có được cảm giác an toàn mà anh mong muốn, trong lòng cô cảm thấy áy náy.
Trình Nguyên Hoa không muốn kết hôn nhưng cũng thích Diệp Dư Chiêu.
Vẻ mặt Trịnh Uyển mặt lãnh đạm: “Tuổi cô còn nhỏ, không muốn kết hôn thì không kết hôn. Dưới hai mươi lăm tuổi không kết hôn cũng rất bình thường, đừng quá lo lắng!”
Trình Nguyên Hoa mím môi, nhưng… Diệp Dư Chiêu sốt ruột.
Trên thực tế mối quan hệ của họ rất chắc chắn, nhất định Trình Nguyên Hoa đã chiếm ưu thế.
Dẫu sao tập đoàn Quảng Diệp là khối tài sản kếch xù như vậy, kể từ khi họ bắt đầu kết hôn thì phải chia sẻ một miếng bánh ngọt cho Trình Nguyên Hoa.
Miếng bánh ngọt này là một con số khổng lồ mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Nhưng Trình Nguyên Hoa vẫn không muốn kết hôn…
Hôn nhân…
Một mối quan hệ thiêng liêng và thể hiện sự cam kết, thay mặt cho gia đình và trách nhiệm.
Trịnh Uyển thấy cô do dự, nhẹ nhàng đưa tay sờ đầu cô: “Nguyên Hoa, cô không có kinh nghiệm yêu đương cũng không biết nhiều về hôn nhân, cho nên vừa sợ vừa lo. Nhưng thực ra hôn nhân giống như mối quan hệ xác định giữa hai người, là dũng khí đột nhiên nảy sinh. Nếu bây giờ không muốn kết hôn thì đừng kết hôn, một ngày nào đó đột nhiên có dũng khí, có thể thực sự cô rất muốn kết hôn với Diệp Dư Chiêu.”
Trình Nguyên Hoa nhìn vào mắt Trịnh Uyển và thì thầm: “Thật sao?”
Trịnh Uyển không trả lời, một giọng nam khác vang lên: “Đúng vậy.”
Trình Nguyên Hoa ngơ ngác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, cách đó không xa, Diệp Dư Chiêu đứng ở đằng kia, mím môi.
Cô trợn mắt.
Diệp Dư Chiêu đã đi qua từng bước, ánh mắt của anh chăm chú, nhìn chằm chằm Trình Nguyên Hoa: “Sao em lại ngốc như vậy, anh rất muốn kết hôn với em, nhưng nếu em không muốn, muốn cái gì thì cứ nói với anh là được rồi. Em không muốn kết hôn, thì anh sẽ đợi em, chỉ cần… Chỉ cần em để anh luôn được ở bên cạnh em.”
Tình yêu của anh rất sâu đậm, cũng yêu rất hèn mọn.
Diệp Dư Chiêu đã đi đến trước mặt, vươn tay, ôm Trình Nguyên Hoa vào lòng.
Trong lòng của anh vẫn rất ấm áp, như là có thể che mưa chắn gió cho cô, cũng có thể cho cô một thế giới tự do tự tại.
Bởi vì anh tình yêu của anh rất sâu đậm, cho nên anh nguyện ý lùi bước.
Cho dù trong tim của đầy sự không an toàn, nghe thấy Trình Nguyên Hoa không muốn kết hôn, vẫn nguyện ý lui lại.
Có một người yêu như vậy, cô may mắn đến cỡ nào.
Khóe môi Trình Nguyên Hoa chậm rãi tươi cười, cô cũng vươn tay, ôm chặt lấy Diệp Dư Chiêu.
“Diệp Dư Chiêu, em chưa muốn kết hôn.”
“Được, không kết hôn, anh đợi em.”
“Diệp Dư Chiêu, đi làm cũng phải thường qua đây.”
“Được.”
“Đừng nói những lời để em luôn để anh ở bên cạnh em, anh không ở bên cạnh em, thì có thể đi đâu?”
Diệp Dư Chiêu run lên, sau đó khóe miệng cong lên: “Được…”
Trình Nguyên Hoa siết chặt tay, giọng điệu mang theo ý cười: “Diệp Dư Chiêu, ngày mai là ngày tết ông táo, cũng là kỷ niệm một tháng chúng ta ở bên nhau… Tạo một sự kiện trên blog chính thức, được không?”
Diệp Dư Chiêu càng run rẩy hơn, một lúc sau, anh mới nhẹ giọng nói: “Được.”
Trình Nguyên Hoa nở nụ cười sáng lạn.
Nếu tạm thời cho anh cảm giác an toàn từ hôn nhân, vậy từ những phương diện khác, ví dụ như… Công khai trên mạng.
Nói cho mọi người…
Bọn họ là người yêu.
Thành phố Bắc Kinh.
“Sao ông còn mang theo rượu?” Ông Bạch cấp trên của ông Vinh với vẻ mặt kinh ngạc.
Ông Vinh quơ cái bình nhỏ, tươi cười sáng lạn: “Ngài không nên coi thường rượu này, trưa hôm nay mới uống qua, đặc biệt uống rất tuyệt, nên mang đến cho ông.”
Ông Bạch có chút không quan tâm, nhưng vẫn không nói gì.
Người có năng lực như ông Vinh lại muốn lui xuống hàng thứ hai, ông Bạch không nỡ để ông ta, tất nhiên gần đây đối với ông ta cũng rất tốt, cũng bởi vì như vậy, cho dù không hứng thú với rượu trên tay đối phương, cũng không từ chối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất