Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Nếu cô cứ từ chối hoặc muốn suy nghĩ, chắc chắn anh sẽ càng lo lắng hơn đoạn tình cảm cô dành cho anh.
Anh chưa từng có một chút cảm giác chân thực nào thấy Trình Nguyên Hoa thích anh, mới đầu anh còn tưởng Trình Nguyên Hoa thích hắn nhưng hóa ra không phải.
Anh đã không còn tự tin.
Trong một lần tai nạn xe cộ anh cứu được Trình Nguyên Hoa và thành người thực vật, sau khi tỉnh lại bọn họ ở bên nhau như lẽ đương nhiên.
Trong lòng Diệp Dư Chiêu vẫn cảm thấy Trình Nguyên Hoa ở bên anh vì tội lỗi, cảm động và vì thương hại…
Anh cũng không quan tâm.
Miễn là Trình Nguyên Hoa vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Nhưng anh vẫn sợ thứ tình cảm này không trói buộc được Trình Nguyên Hoa, ngộ nhỡ một ngày nào đó trên đời này xuất hiện một người đàn ông mà cô có thể “Yêu” thì sao?
Anh sẽ chúc phúc?
Chắc chắn Diệp Dư Chiêu không làm được, vì vậy anh muốn họ gắn bó với nhau mãi mãi.
Hôn nhân có lẽ không thể ràng buộc hai người với nhau lâu dài nhưng nó là loại liên kết cũng là một loại trách nhiệm, giống như đại diện danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Đại diện…
Mối quan hệ của họ sẽ không kết thúc chỉ bằng một câu nói.
Nói cách khác Diệp Dư Chiêu muốn có cảm giác an toàn.
Trình Nguyên Hoa không biết làm thế nào cho anh, cô sợ kết hôn.
… Đây là mâu thuẫn của họ.
Trong năm tới Diệp Dư Chiêu sẽ bắt đầu làm việc?
Lúc đó anh sẽ bận rộn sẽ giống như trước vậy, sẽ không còn nhiều thời gian đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký…
Không muốn từ bỏ.
Trong lòng không nhẹ nhõm, chỉ không biết phải làm sao.
Trình Nguyên Hoa nhìn ly rượu trước mặt, nhẹ giọng không thể ngửi được nói: “Mình đối với anh… So với tưởng tượng tình cảm dành cho anh rất nhiều…”
Nói xong cô hớp một ngụm uống vào.
“Uống rượu giải sầu?” Giọng của Trịnh Uyển rất dịu dàng, cười đi tới.
Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu lên, sau đó cười nói: “Chị Trịnh, Bối Nhi ngủ rồi sao? Chị không chợp mắt à?”
“Ngủ. Nếu tôi ngủ trưa làm sao tôi biết ở đây có người uống rượu một mình?” Trịnh Uyển ngồi xuống bên cạnh cô và lấy ly rượu của cô.
Ngay lập tức bà ta nhìn biểu cảm của Trình Nguyên Hoa, lặng lẽ thở dài: “Nguyên Hoa, không muốn cười thì đừng cười. Khi cô miễn cưỡng cười, những người quan tâm cô sẽ cảm thấy khó chịu.”
Trên thực tế mặt Trình Nguyên Hoa rất tươi nhìn nụ cười không chút sơ hở nào, nếu không phải Trịnh Uyển đã đứng sau lưng cô hai phút, có thể bà ta không cảm thấy cô đang có ưu sầu.
Nụ cười của Trình Nguyên Hoa cứng đờ, ngay sau đó cô không còn giả vờ nữa, đặt ly rượu xuống: “Được rồi, tôi không giấu được chị.”
“Không vui?”
“Ừ, rất khó chịu.” Ngay cả cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, tâm trạng bây giờ sợ là không được vui.
Trịnh Uyển rót cho cô một tách trà, bà ta không biết làm sao: “Rốt cuộc cô và Diệp Dư Chiêu xảy ra chuyện gì? Một người mượn rượu để giải tỏa buồn phiền, còn người kia lén lút mượn rượu giải sầu.”
“Không…” Trình Nguyên Hoa đang muốn chối.
Trịnh Uyển ngắt lời cô: “Cô đừng gạt tôi, tình hình giữa hai người cũng chỉ có thể lừa gạt được Sư Huyền, Ngu mỹ nhân những người không có kinh nghiệm về tình cảm.”
Trình Nguyên Hoa không nói.
“Tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào. Nguyên Hoa, cô là một người rất chín chắn, có suy nghĩ và tình cảm. Khi đối mặt với vấn đề của cô, cô suy nghĩ như thế nào thì bây giờ cứ làm như thế đó.”
Bà ta dừng lại một chút, còn nói tiếp: “Người ta hay nói yêu vào mất lý trí, chỉ bởi vì ‘Bận rộn hoặc có gánh nặng.’ Hẳn là cô tự mình làm cho khốn khổ, thật ra thoát ra cũng không có phức tạp lắm.”
Trình Nguyên Hoa sửng sốt.
Trịnh Uyển không nói gì nữa, lặng lẽ ở bên cạnh cô.
Một lúc sau đột nhiên Trình Nguyên Hoa nói: “Chị Trịnh, tôi vẫn chưa muốn kết hôn nhưng tôi biết Dư Chiêu thì muốn. Anh ấy muốn xác định mối quan hệ của bọn tôi, tôi yêu anh ấy nhưng tôi vẫn chưa muốn kết hôn.”

Ads
';
Advertisement