Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Mấy ngày nay cũng không biết mấy người có chuyện vui gì mà cực kỳ hưng phấn.” Lưu Toàn Phúc đi ngang qua chen vào một câu.
Sư Huyền và Tang Ngu tỏ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có Nhiễm Lệ lộ ra mấy phần không tự nhiên.
Lưu Toàn Bội uy hiếp một câu: “Sáng sớm ngày mai, ông cụ Triệu và Mạc Nguyên phải rời đi, vì thế các người đừng giở trò xấu xa gì!”
Sư Huyền: “Chúng tôi chỉ mong sao bọn họ nhanh chóng rời đi, có trò xấu xa gì chứ?”
Đúng vậy, ông cụ Triệu và Mạc Nguyên vẫn chưa rời đi.
Ông cụ Triệu ở lại càng lâu càng không muốn rời đi, đặc biệt là sau khi ông ấy phát hiện hiệu quả của canh dưỡng sinh trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, ông ấy không chỉ ở lại đây để uống canh dưỡng sinh hơn nữa còn thường xuyên mua một phần gửi cho vợ ông.
Đương nhiên, ông ấy cũng bỏ ra ít nhiều.
Ông ấy đã dạy Trình Nguyên Hoa rất nhiều thứ được truyền lại của nhà họ Triệu, không hề có ranh giới rõ ràng thứ nên dạy và không nên dạy như trước đây.
Tuy nhiên níu lại thêm mấy ngày thì ông ấy cũng phải trở về.
Ngày mai chính là ngày bọn họ rời đi.
Sư Huyền nói xong, Lưu Toàn Bội mới bớt đi phần nào nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy… mấy người này đang giấu diếm việc gì.
Bọn họ nhất định có bí mật gì đó.
Vào buổi tối đêm khuya thanh tĩnh, những người khác trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều đã lần lượt say giấc nồng, bầu trời tối đen, tối nay không có ánh trăng, chỉ có tuyết trắng xóa.
Năm người Trình Nguyên Hoa, Diệp Dư Chiêu, Sư Huyền, Tang Ngu, Nhiễm Lệ bắt gặp nhau.
Bởi vì tuyết đang rơi, từng người họ đang thu mình vào trong chiếc áo khoác ngoài.
Diệp Dư Chiêu còn cầm theo một chiếc mũ, anh nhìn thấy Trình Nguyên Hoa quả nhiên không đeo mũ, ngay lập tức cẩn thận đội chiếc mũ trên tay mình cho cô.
Trình Nguyên Hoa hơi ngơ người, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh rất ấm áp, tay anh dịu dàng và nhẹ nhàng đội mũ cho cô, trong mùa đông lạnh giá này, anh dường như có thể xua đi cái lạnh.
Lúc này, giọng nói phá hoại của Tang Ngu vang lên: “Hai người đừng sến súa nữa, bà chủ Trình, mau đi đào rượu đi! Đã ba ngày rồi!”
Anh ta đã rất lâu không uống rượu, lúc chưa đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký anh ta ngày nào cũng muốn uống rượu, nhưng từ khi đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký anh ta bất tri bất giác cai được rượu.
Nhưng sau khi biết được Trình Nguyên Hoa tự tay ủ rượu thì anh ta lại vô cùng kích động và mong chờ.
Anh ta biết, Trình Nguyên Hoa nấu nhiều thứ như vậy nhưng chưa bao giờ thất bại.
Nhìn thấy mọi người đều chờ mong nhìn mình, Trình Nguyên Hoa chỉ có thể trợn mắt một cái sau đó cầm cuốc bước đi, miệng lẩm bẩm: “Như tôi nợ mấy người vậy!”
Diệp Dư Chiêu cũng đi theo sau, đỡ chiếc cuốc trên tay cô giúp cô đào rượu lên.
Rượu không chôn quá sâu, sau khi đào được một vò thì Trình Nguyên Hoa lập tức nói: “Được rồi, còn một vò nữa để sang năm đi, bình thường vẫn không nên uống rượu trong quán ăn của chúng ta thì tốt hơn!”
Một vò rượu cũng không ít, những người khác gật đầu, không phản đối.
Vì vậy họ lại phủ đất lên chỗ đó.
Trình Nguyên Hoa ôm rượu dẫn theo đoàn người ra sân sau.
Trước tiên Trình Nguyên Hoa mở lớp bọc, vừa mở ra lại lập tức đóng vào, động tác cực kỳ nhanh, sắc mặt đầy phức tạp, những người khác thậm chí còn chưa nhìn rõ.
“Sao cô lại đóng vào rồi?”
“Hay là mọi người ra ngoài uống rượu đi…” Trình Nguyên Hoa thấp giọng nói.
Sư Huyền hoang mang lắc đầu: “Tại sao chứ? Bên ngoài lạnh như thế, tại sao phải ra ngoài uống rượu?”
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, mùa đông như này, ở bên ngoài là có thể mất mạng.
Trình Nguyên Hoa không nói gì, cô ôm vò rượu và cầm một cái ghế đi ra ngoài.
Trước giờ Diệp Dư Chiêu đều nghe theo Trình Nguyên Hoa, thấy thế anh cũng cầm một chiếc ghế theo cô ra ngoài.
Ba người còn lại trố mắt nhìn nhau sau đó cũng đi theo sau.

Ads
';
Advertisement