Trình Nguyên Hoa gật đầu, ra vẻ không nhẫn nại vẫy tay: “Các người mau về ngủ đi.”
Sư Huyền và Tang Ngu muốn nói gì đó, Nhiễm Lệ đã dắt bọn họ đi, mỗi người một bên.
Anh ta một chọi hai là không có vấn đề gì.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Trình Nguyên Hoa nhìn sang Diệp Dư Chiêu: “Anh thì sao? Sao mà vẫn chưa đi ngủ?”
Khi đối với Diệp Dư Chiêu thì thái độ của cô phút chốc tốt lên không ít.
Nhưng Diệp Dư Chiêu không hề chịu thua, anh cúi người tựa gần cô: “Ngay cả anh… cũng không thể nói à? Anh cũng không phải nhân viên của em, anh là… bạn trai em.”
Ba chữ cuối cùng nhấn rất nặng, khiến người khác dồn hết sự tập trung lên ba chữ này.
Trình Nguyên Hoa: “…” Khuôn mặt sắp đỏ lên rồi.
Cô vẫn chưa nghĩ đến nên trả lời anh thế nào, Diệp Dư Chiêu đã đứng thẳng người và quay người, giọng điệu lạc lõng: “Thôi vậy… anh vẫn về ngủ thôi vậy…”
m thanh lạc lõng này của anh, tủi thân đến mức khiến Trình Nguyên Hoa đau lòng.
“Này…đừng đi.” Trình Nguyên Hoa theo bản năng cầm tay áo anh, khuôn mặt hiện lên sự do dự.
Diệp Dư Chiêu dừng chân, nhếch miệng, nhưng khi quay đầu nhìn cô lại biến thành lạc lõng.
Trình Nguyên Hoa cắn chặt răng nói: “Em đã chôn hai vò rượu!”
Diệp Dư Chiêu sững sờ, sau đó hoang mang nói: “Rượu? Sao lại chôn hai vò rượu? Hơn nữa… sao lại phải giấu diếm?”
Không phải chỉ là hai vò rượu thôi à, tại sao phải giấu diếm?
Trình Nguyên Hoa ho một tiếng, hơi có chút ngại ngùng: “Đây là… trước đây em từng nói, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không được uống rượu mà…”
Bây giờ cô cầm đầu muốn làm rượu uống, còn không phải bản thân không cho mình đường lui, tự đánh vào mặt mình sao?
Vì vậy khẳng định phải giấu diếm rồi!
Diệp Dư Chiêu: “…”
Anh thật sự không bao giờ ngờ được, vậy mà lại bởi vì nguyên nhân này…
Trình Nguyên Hoa vội vàng thêm một câu: “Dư Chiêu, việc này chỉ anh với em biết, đừng nói cho người khác, cũng đừng nói cho ông ngoại.”
Rượu trái cây này chính là phối phương bí truyền do hệ thống sản xuất, thế nào cũng ngon hơn rượu trên thị trường, trước đây Dương Lâm cũng thích uống rượu, mặc dù hiện tại đã cai, nhưng không đảm bảo được trong tình huống có rượu vẫn có thể nhịn được.
Mặc dù rượu này không có hại, nhưng uống nhiều cũng không phải chuyện tốt gì.
Cô vừa dứt lời thì giọng điệu của Sư Huyền ở sau lưng vang lên đầy thâm thúy: “Đã quá muộn, chúng tôi đều đã biết rồi.”
Trình Nguyên Hoa ngoảnh đầu lại nhìn, cả ba người Sư Huyền, Tang Ngu, Nhiễm Lệ đều ở đó.
Nhiễm Lệ chột dạ lập tức rụt đầu xuống trước ánh mắt của Trình Nguyên Hoa, giọng điệu vô cùng rụt rè: “Cái đó… tôi không ngăn được bọn họ!”
Trình Nguyên Hoa: “…” Anh ta rõ ràng căn bản không hề định ngăn cản bọn họ, thậm chí còn nối giáo cho giặc, nếu không sao mà anh ta lại không thể ngăn được hai người kia chứ?
Aizzz, ngày nào Nhiễm Lệ cũng chung một chỗ với hai người kia, vì vậy đã trở nên xấu xa rồi!
Tang Ngu nhích lên phía trước, khuôn mặt lộ ra vẻ phấn khích: “Bà chủ Trình, người đã nhìn thấy là người có phần, nếu cô không muốn chúng tôi vạch trần cô thì cô phải chia cho chúng tôi một ít!”
Quả thực Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cái gì cũng tốt, nhưng lại không có rượu cũng không có nước ngọt, chuyện này khiến người khác vô cùng sầu não.
Mỗi khi thực khách đến ăn cơm thì chỉ có thể uống nước trắng.
Không ít thực khách mưu tính tự mình mang theo rượu nhưng đều bị cấm.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Sư Huyền: “Nguyên Hoa, sớm tốt hơn muộn, hay là tối nay chúng ta ngay lập tức nếm thử rượu được ủ của cô đi?”
Nhiễm Lệ e dè chen thêm một câu: “Vừa ủ…có thể uống được rồi…”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cô nhìn ba người bọn họ, ngay sau đó thở một hơi dài, giọng ỉu xìu: “Ba ngày, ba ngày nữa mới có thể bắt đầu uống được.”
“Mấy người các người… sao dạo gần đây có cảm giác có chút không bình thường?” Lưu Toàn Bội kéo Sư Huyền và lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Sư Huyền hếch cằm, diễn xuất của ảnh đế phát huy đến cực điểm: “Có gì không bình thường?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất