Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Nghe vậy, sắc mặt Trình Nguyên Hoa rất khó coi.
Nhưng cô cũng biết được điều đó không hẳn là không thể.
Địa vị ẩm thực của nước F luôn rất cao, dường như có tư thế dẫn đầu, chỉ cần nhìn người lọt vào vòng chung kết lần này là biết, chỉ có nước F một hơi vào được ba người.
Đương nhiên, ba người bọn họ cũng quả thật rất xuất sắc.
Nhưng các quốc gia khác, xuất sắc cũng không phải ít.
Giống như Trung Quốc, xa không nói, Mạc Nguyên đứng ở bên cạnh đây thực lực kém ư?
Trình Nguyên Hoa vẫn không cam lòng, cô mím môi, hỏi: “Nếu như là nói riêng, vì sao chúng ta lại biết? ”
Loại chuyện này, bình thường sẽ không đem tin tức tiết lộ ra ngoài, dù sao… Ảnh hưởng cũng không tốt.
Mạc Nguyên hơi nhắm mắt, thở dài: ” Bởi vì Mã Khắc Lập không đồng ý với cảm giác bị sắp xếp này, cho nên cãi nhau, vì chuyện này nội bộ bọn họ náo loạn rất lớn, cho nên mới để lộ tin tức ra ngoài. ”
Cậu ta không phải không tức giận, lúc mới biết, cậu ta cũng rất tức giận.
Nhưng khi bình tĩnh lại, thì chỉ còn lại bất lực.
Nói là thi đấu, mục đích của bọn họ chẳng qua là để cho nhân dân thế giới càng thêm hiểu rõ Mỹ Thực Trung Hoa ưu tú, bởi vậy mới đưa tới cửa cho người ta bình luận, khi bọn họ ở trong nước, ai mà chẳng phải đầu bếp tùy hứng?
Thẩm định không phải bọn họ, phán đoán của mỹ thực vốn là cảm quan của ban giám khảo, cho dù biết có chút không công bằng, nhưng lại không có biện pháp.
Mạc Nguyên cũng không cố chấp hạng nhất, cậu ta chỉ cần Mỹ Thực Trung Hoa xuất sắc làm cho người trong thiên hạ nhìn thấy, cậu chỉ cần những người có thành kiến đối với mỹ thực Trung Quốc thay đổi…
Cậu ta thấy Trình Nguyên Hoa sắc mặt trắng bệch khó coi, nhẹ giọng an ủi: “Chúng ta đều không thể làm gì được, Nguyên Hoa, cố gắng làm là được. ”
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, ánh mắt nhìn Mạc Nguyên vừa khó hiểu cùng với tuyệt vọng: “Anh không hiểu đâu…”
Không lấy được hạng nhất, sẽ không có canh tăng cường sức khỏe, không thể khiến Diệp Dư Chiêu tỉnh lại.
Sao cô có thể không tuyệt vọng cho được?
Giờ phút này, trong đầu Trình Nguyên Hoa một mảnh ong ong, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không biết mình nên làm cái gì.
Lần đầu tiên cô tuyệt vọng và luống cuống như vậy.
Sau khi hai người vào khách sạn, Trình Nguyên Hoa không trở về phòng, ngược lại ngồi xuống khu nghỉ ngơi gần cửa sổ.
Cô bay liên tục mười tiếng, nhưng dường như không cảm thấy mệt mỏi chút nào, ngồi nghỉ ngơi
Ngồi tức từ sắc trời còn sáng, cho đến khi sắc trời tối sầm lại.
Bên ngoài ánh đèn lấp lánh, một tòa thành thị phồn hoa ở ngay trước mắt.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa có chút ngây dại, cả người hiện rõ bi thương cùng với… Nhớ nhung.
Cô nhớ Diệp Dư Chiêu.
Nhớ diệp Dư Chiêu sống động kia, biết nói chuyện với cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Cô chỉ cần nghĩ đến không lấy được canh tăng cường sức khoẻ, sẽ nghĩ đến Diệp Dư Chiêu nằm trên giường, bộ dạng một chút phản ứng cũng không có, cùng với… cả mặt trắng bệch nhìn thấy mà giật mình.
Cách đó không xa, Jolina nhìn thấy Trình Nguyên Hoa, cô ấy vội vàng cùng đầu bếp đứng bên cạnh nói: “Tôi còn có chút việc cần phải xử lý, phải đi trước một chút, lần sau gặp lại. ”
Vị đầu bếp kia biết điều rời đi, Jolina đi tới chỗ của Trình Nguyên Hoa.
Cô ấy đứng đối diện Trình Nguyên Hoa, lộ ra nụ cười: “Trình thân mến, tôi có thể ngồi ở đây được không? ”
Trình Nguyên Hoa biết Jolina, gật đầu, khóe miệng mấp máy: “Mời ngồi.”
“Trình, tâm trạng cô không tốt sao?” Jolina ngồi xuống, giọng điệu đầy sự nghi hoặc hỏi.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, che giấu cảm giác sau đôi mắt, nhẹ giọng nói: “Không có, đại khái có chút mệt mỏi, lại không ngủ được mà thôi.”
Jolina lộ ra vẻ mặt “thấu hiểu”: “Điều này là bình thường, tôi đôi khi cũng bị như vậy, rõ ràng bản thân rất mệt nhọc, nhưng làm sao cũng không thể ngủ được. Tôi có hỏi qua bác sĩ, ông ấy nói là do trong lòng có nhiều tâm sự, Trình, trong lòng cô cũng có tâm sự sao?”

Ads
';
Advertisement