Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trình Nguyên Hoa nhìn về phía bọn họ, giọng điệu bình tĩnh lại khàn khàn: “”Xin lỗi, tôi là tự vệ, hơn nữa…Ông ta bị thương nhẹ.” Đám người Mạc Nguyên nhìn Trình Nguyên Hoa, lại nhìn Tá Thước “Bị thương nhẹ” nằm trên mặt đất một chút…
Bọn họ rụt cổ, cảm thấy phía sau lưng có chút phát lạnh.
“Vậy cô đi về trước, tôi ở khách sạn chờ cô.” Sân bay, giọng điệu Mạc Nguyên dịu dàng.
Cách ngày thi đấu còn bảy ngày, Trình Nguyên Hoa muốn trở về hai ba ngày, Mạc Nguyên tự mình lưu lại.
Thứ nhất nếu có gì tình huống, cậu ta có thể tùy lúc báo cho Trình Nguyên Hoa, thứ hai là có thể cùng các đầu bếp khác giao lưu kinh nghiệm.
…. Đây là cơ hội tốt khó mà có được.
Trình Nguyên Hoa cười gật đầu, đồng ý: “Ừ.”
Ngủ một đêm, cổ họng cô càng khàn hơn, khi mở miệng nói chuyện, khàn khàn rất khó nghe, cũng vì vậy, hôm nay cô rất ít nói chuyện.
Mạc Nguyên nhìn xem cô, thở dài, dặn dò: “Nhớ uống thuốc, cổ họng của cô nếu còn không thoải mái, nhớ đi bệnh viện nhìn xem, còn đầu của cô nữa, bị đánh cũng không phải là việc nhỏ, nhất định phải…”
Mạc Nguyên cằn nhằn liên miên, từ đầu đến cuối Trình Nguyên Hoa đều mang theo tươi cười.
Cuối cùng, Mạc Nguyên không dong dài nữa. Cậu ta nhìn cô, ánh mắt mang theo sự đau lòng, đột nhiên nói: “Nguyên Hoa, cô đã để Tá Thước trừng phạt bị đúng tội, đợi xong trình tự, ông ta sẽ trở về nước tiếp nhận hình phạt, từng chuyện từng việc ông ta từng làm, đều sẽ bị nhận sự trừng phạt thích đáng, cô đừng làm khó bản thân nữa. Chuyện của Diệp Dư Chiêu nữa, là Tá Thước lỗi, không có quan hệ gì với cô.”
Cậu ta vẫn biết, Trình Nguyên Hoa thích Diệp Dư Chiêu, bởi vì Diệp Dư Chiêu nằm trên giường mà khó chịu.
Loại khó chịu này còn có sự áy náy, nếu không phải là bởi vì cô thì Diệp Dư Chiêu cũng không sẽ có trận này tai bay vạ gió này.
Tuy rằng Trình Nguyên Hoa chưa từng nói, nhưng trong lòng lại tự trách bản thân.
Cho nên cô tình nguyện lấy thân mạo hiểm, cũng muốn để Tá Thước bị trừng phạt đúng tội, khiến ông ta nhận báo ứng.
Có rất nhiều cách để báo thù, nhưng cô lựa chọn cách báo thù chính diện nhất, để Tá Thước cùng tất cả những người khác đều biết… Ông ta phải trả giá cho việc khiến Diệp Dư Chiêu phải nằm trên giường.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu, không nói gì.
Mạc Nguyên cũng biết thái độ của cô là gì, chỉ có thể lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trình Nguyên Hoa ngồi trên máy bay, cô tới trước thành phố Bắc Kinh trước, cũng đến bệnh viện nhìn Diệp Dư Chiêu trước.
Bởi vì không biết cô muốn trở về, trong phòng bệnh còn có hai người cha Diệp mẹ Diệp, ánh mắt mẹ Diệp ửng đỏ, hiển nhiên là đã khóc .
Con trai duy nhất của bà còn nằm trên, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, mẹ Diệp nhớ đến mà khóc cũng là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Trình Nguyên Hoa, hai người cũng có chút kinh ngạc. Khóe miệng Trình Nguyên Hoa khẽ giật, dùng giọng nói khàn khàn kêu: “Chú, dì.”
Ở cổ của cô có một mảnh máu ứ đọng, trán cũng có máu ứ đọng, cha Diệp nhìn chằm chằm vào trán Trình Nguyên Hoa, nhíu chặt mày: “Con không nên lấy thân mạo hiểm.”
Bọn họ đã biết Trình Nguyên Hoa đã chế phục Tá Thước.
Cũng biết cô lấy thân mạo hiểm. Trước đó khi cô nghe được tin tức, cô nói không có việc gì, nhưng bây giờ nhìn thấy người, mới biết sao có thể không có chuyện gì chứ?
… Đây là ông quan tâm cô.
Trình Nguyên Hoa chỉ là cười, môi mắt cong lên.
Mẹ Diệp thở dài, lôi kéo cha Diệp, sau đó hai người ra khỏi phòng bệnh, đem không gian để lại cho Trình Nguyên Hoa và Diệp Dư Chiêu.
Trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh, hoa trên cửa sổ được người nhà họ Diệp chăm sóc rất tốt, phòng bệnh được dọn dẹp sạch sẽ.
Trình Nguyên Hoa ngồi xuống bên giường Diệp Dư Chiêu, nhìn anh.
Đã mấy ngày không gặp, luôn cảm thấy anh lại ốm đi, mặt cũng càng trắng hơn.
Vẫn yên tĩnh như cũ vậy, yên lặng không một tiếng động.
“Dư Chiêu, em trở về thăm anh.” Cô khàn giọng nói.

Ads
';
Advertisement