Trước đây Trình Nguyên Hoa tìm hiểu qua cuộc đời của Tá Thước, trước đây người này nếm qua không ít đau khổ, để có được địa vị hôm nay, là tự mình giành được, nhưng vì đạt tới địa vị hôm nay, đã làm nhiều lần chuyện thất đức.
Ông ta không thể chấp nhận bản thân lại nghèo túng, cho nên mới dùng mọi cách lấy trộm công thức, cũng vì để cho Trình Nguyên Hoa không thể tham gia giải thưởng mỹ thực, nên mới tạo ra trận tai nạn giao thông đó để giết cô.
Minh Phẩm Các bởi vì sự kiện bánh ngọt trước đây, giá trị trên thị trường bị bốc chơi hết phân nửa, bấp bênh, lại bị nhà họ Diệp đẩy một phen, Minh Phẩm Các cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ.
Bốn loại bánh ngọt này, thành đặc sắc của bọn họ, đối với bọn họ rất quan trọng, là cơ hội để ông ta có thể kéo dài hơi tàn.
Nhưng mà Trình Nguyên Hoa lại trực tiếp ở trước mặt toàn dân trên thế giới, công bố bốn công thức này, bọn họ tham gia thi đấu, đầu bếp lại chạy, trước mặt mọi người mất mặt, trong nước cũng là rất bất mãn.
Ông ta đã biết rồi, bản thân chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Mà ông ta không tiếp nhận được chuyện mình hai bàn tay trắng, đã điên cuồng, bây giờ ông ta chỉ muốn kéo theo “Kẻ cầm đầu” là Trình Nguyên Hoa cùng xuống Địa ngục.
Trình Nguyên Hoa nghe vậy, thanh âm khàn khàn, không thể lùi được nữa, dựa vào tường: “Tôi không có… Hại, các người… Là ông…Tạo ra trận tai nạn giao thông đó…”
Nghe được chữ tai nạn giao thông, Tá Thước càng thêm điên cuồng, giơ đao tới gần Trình Nguyên Hoa: “Trận tai nạn giao thông đó lại không đụng chết cô? Sao cô có thể tốt số như vậy, Diệp Dư Chiêu đã trở thành người thực vật, cô vẫn sống tốt!”
Trong mắt Trình Nguyên Hoa lóe lên tia sáng, nhưng trên mặt lại lộ ra sự sợ hãi, đẩy ông ta vùng vẫy: “Ông, tạo ra hiện trường tai nạn giao thông… Cố ý giết người… Ông phải… Ngồi tù…”
“Tôi đã chuẩn bị mang theo cô cùng xuống Địa ngục, thì sợ gì ngồi tù? Trận tai nạn giao thông đó là tôi mua người giết người, nhưng cô có bản lĩnh thì bây giờ để cảnh sát đến bắt tôi đi!”
Tá Thước đem dao nhắm ngay Trình Nguyên Hoa, trong mắt đỏ như máu: “Tên Vương Kiến Sơn ngu xuẩn kia không thể đụng chết cô, vậy thì tôi sẽ tự tay giết cô! cô nhìn xem là cô chết nhanh hơn, hay là cảnh sát tới nhanh hơn!”
Lưỡi dao đã sắp đến cổ Trình Nguyên Hoa, tay Tá Thước đã bị Trình Nguyên Hoa giữ chặt, hai đầu ngón tay cô dùng một chút sức, dao ông ta nắm trong tay đã bị Trình Nguyên Hoa cầm lấy.
Đồng tử Tá Thước co rụt lại.
Trình Nguyên Hoa nhếch lên cười lạnh, ánh mắt lạnh băng, giọng nói khàn khàn, nhưng là lại vô cùng rõ ràng: “Tá Thước, ông cảm thấy là ông sẽ dùng dao của đầu bếp, hay là đầu bếp tôi đây?”
Một đầu bếp, đảo thìa, xào rau, đầu bếp càng tiếp xúc lâu với với dao.
Nếu Trình Nguyên Hoa thật sự là một cô gái yếu đuối bình thường, cô sẽ không thể ở trong phòng bếp nấu đồ ăn cho nhiều người như vậy, càng không có khả năng trở thành đầu bếp có danh tiếng nổi bật như vậy!
Cô nắm dao trong tay, dùng dao đâm vào lưng Tá Thước, cơ thể Tá Thước mềm nhũn, ngã xuống đất.
Ông ta trừng to mắt, không thể tin nhìn Trình Nguyên Hoa đang cầm dao bước đến gần.
Bộ dạng vừa rồi của hai người, đã hoàn toàn ngược lại…
Cửa phòng Tá Thước bị phá ra, ngoài cửa, Mạc Nguyên cùng quản lý khách sạn mang theo cảnh sát xông vào.
Bên trong, Trình Nguyên Hoa đang đứng.
Tá Thước nằm trên mặt đất, một cây dao trong nhà bếp đã được lau sạch sẽ để trên bàn nhỏ bên cạnh.
Trên tay Trình Nguyên Hoa cầm máy ghi âm và máy quay, ánh mắt lạnh nhạt.
Trên mặt đất dính không ít vết máu, nhưng không có một vũng máu tươi.
Tá Thước trừng mắt nhìn, vẻ mặt đầy hoảng sợ, quần áo của ông ta rách nát, vết đao trên người cũng có máu tràn ra, người còn sống, nhíu chặt mày lại có thể nói rõ nỗi thống khổ của ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất