Coi như không thể giết cô, ít nhất cũng làm cho cô không thể dự thi!
Tá Thước tàn nhẫn, mới có trận tai nạn giao thông đó.
Ông ta kích động lại chờ mong tin Trình Nguyên Hoa chết, tuyệt đối không ngờ, không đợi được tin Trình Nguyên Hoa chết, vậy mà đợi đến ông chủ tập đoàn Quảng Diệp Diệp Dư Chiêu bị thương nặng…
Mà Trình Nguyên Hoa, thì không có gì đáng ngại!
Tá Thước cũng ngơ ngác, vội vàng cho người đi dọn dẹp sạch sẽ các dấu vết.
Nhưng đó chính là tập đoàn Quảng Diệp người nhà họ Diệp!
Sao anh lại đi cùng Trình Nguyên Hoa trên một chiếc xe?
Vì sao gặp chuyện không may là Diệp Dư Chiêu, mà không phải Trình Nguyên Hoa?
Tá Thước thật sự sợ ngây người, mấy ngày nay cũng là thật sự vô cùng sợ hãi.
“Bất kể như thế nào, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ chứng cứ, bọn họ sẽ không biện pháp bắt tôi được!” Tá Thước như nghĩ tới điều gì, mắt sáng rực lên.
Đúng vậy, ông ta chỉ cần đảm bảo an toàn của mình, mà đối phương không cách nào tìm được chứng cứ, bọn họ sẽ không có cách bắt ông ta lại!
Tá Thước tự giác nghĩ tới biện pháp của mình, trong lòng cũng được an ủi một chút.
Mà người đứng trước mặt ông ta, cũng cùng nỗi sợ hãi.
Bọn họ vậy mà… Đụng ông chủ tập đoàn Quảng Diệp thành người thực vật!
Thật sự chỉ cần không có chứng cứ, thì không thể làm gì bọn họ sao?
Đây chính là người nhà họ Diệp!
Trong lòng hắn cũng vẫn tràn đầy lo lắng.
“… Cho nên, sự tình chính là như vậy, đối phương đã dọn dẹp sạch sẽ các dấu vết, nhưng đủ loại phỏng đoán, trừ bọn họ ra, không có câu trả lời khác.” Một người đàn ông nói.
Trình Nguyên Hoa cắn môi dưới, hốc mắt cũng đỏ lên.
Vậy mà là Minh Phẩm Các!
Quả nhiên trận tai nạn giao thông này là nhắm ngay cô, mục đích như vậy là vì để cho cô không thể tham gia thi đấu?
Trình Nguyên Hoa xiết chặt nắm đấm, lần đầu tiên hận đến mức muốn giết người.
Chỉ là một trận thi đấu, vậy mà có thể giết người, hi sinh mạng người sao?
“Minh Phẩm Các? Tôi cùng bọn họ chưa xong đâu!” Mẹ Diệp thất lễ ném đồ vật trong tay xuống đất.
Diệp Dư Chiêu là con trai độc nhất của bà, bây giờ lại nằm ở trên giường, còn không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, sao bà có thể không hận tên đầu sỏ chứ?
Sắc mặt ông cụ Diệp trầm xuống, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, ông cụ nghiến răng hỏi: “Không để lại bất cứ chứng cứ nào sao?”
“Không có, tất cả đều là dựa vào dấu vết để suy, đối phương vừa ra tay, đã có người lập tức dọn dẹp sạch sẽ.” Một người khác trả lời, cũng cau mày.
“Không để ông ta chịu tất cả dày vò, mối hận trong lòng tôi khó mà tiêu tan!” Ông cụ Diệp nói từng chữ.
“Để cho cháu làm đi.” Trình Nguyên Hoa đột nhiên nói.
Người nhà họ Diệp cùng nhau nhìn về phía cô.
Trong mắt Trình Nguyên Hoa đỏ như máu, ánh mắt tràn đầy hận ý: “Ông ta tự cho đã dọn sạch dấu vết người khác sẽ không có cách nào làm gì ông ta, không thể nào, tôi muốn ông ta phải chịu quả báo!”
Cô muốn tự mình ra tay, cô nhắm mắt lại, dường như trước mắt còn có thể nhìn thấy hôm đó Diệp Dư Chiêu chảy rất nhiều máu, trước mắt là một mảnh máu đó.
Dư Dư Chiêu đã nằm xuống, người nhà họ Diệp nếu muốn làm chuyện không tốt, Trình Nguyên Hoa là nhất định phải ngăn lại.
Cô muốn để Tá Thước, ác có ác báo, hơn nữa, chân tướng rõ ràng.
Xóa sạch sẽ dấu vết?
Không, chuyện đã làm, chính là đã từng làm.
Những chuyện ông ta đã từng làm, từng chuyện, từng việc một, tất cả đều không thể trốn thoát!
Đối với lời của Trình Nguyên Hoa, cha Diệp mẹ Diệp cũng không nói gì, nhưng ông cụ Diệp nói: “Ông cho cháu thời gian hai tháng, nếu cháu không làm được, chúng ta sẽ tự mình ra tay.”
“Được.” Trình Nguyên Hoa đáp ứng, xách hộp cơm rỗng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi cô rời đi, ông cụ Diệp cũng đuổi hai người khác đi, trong phòng chỉ còn lại ba người ông cụ Diệp cùng với cha Diệp mẹ Diệp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất