Anh ta thực sự không biết, cũng xấu hổ không biết nên nói gì, món ăn Trung Hoa anh ta vừa ăn, thật ra anh ta cảm thấy rất ngon, nhưng anh ta chỉ nghĩ đến việc “không tốt cho sức khỏe”, “mất vệ sinh” nên anh ta vẫn kiên định quan điểm của bản thân.
Mãi cho đến khi chiếc bánh trung thu cuối cùng được ăn…
Không cần phải nói, hương vị của chiếc bánh trung thu này rất tuyệt vời.
Hơn nữa cũng không có gì là không tốt cho sức khỏe hay mất vệ sinh nào, anh ta không thể tìm được điều gì để có thể phản bác.
Ông cụ cười, nói: “Mỹ thực không có giới hạn, tôi vẫn hy vọng đây là một sự đánh giá và thưởng thức công bằng.”
Những người vừa nãy khăng khăng không cho Trung Hoa gửi thiệp mời đều cúi đầu.
Trên mặt của đám đầu bếp kia vẫn mang tia không chịu, bánh trung thu của Trung Hoa ăn khá ngon nhưng bọn họ vẫn tin chắc mỹ thực của mình cũng rất ngon, không thua kém gì Trung Hoa.
Tất cả các đầu bếp đều có tính nóng nảy, vì vậy họ nói…
“Nếu các người mời bọn họ tới đây, tôi nhất định sẽ so tài với bọn họ một lần!”
“Đồ ăn của bọn họ ngon đấy nhưng vẫn không bằng của tôi!”
“Đợi đến lúc so tài rồi sẽ biết!”
“Đến lúc đó, tôi sẽ cho bọn họ biết, quyết không thể cao ngạo!”
…
Đầu bếp của Trung Hoa còn chưa tới mà đã lôi kéo được rất nhiều đối thủ.
Ông cụ lại nghiêng đầu, hỏi người bên cạnh: “Xin hỏi, chiếc bánh trung thu này…. là nhà Trung Hoa nào làm vậy?”
Vấn đề này rất dễ hỏi, nhân viên đã liên hệ với chú Nam.
Chẳng mấy chốc, người đó đã trả lời ông cụ…
“Đó là một cửa hàng mới mở được một năm, nó rất nổi tiếng ở Trung Quốc.”
Ông cụ lại hỏi: “Trên mặt bánh trung thu viết cái gì thế?”
“Một bên in trung thu vui vẻ, một bên in… Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.”
“Rốt cuộc chú Nam bên kia nói cái gì thế?” Lưu Toàn Phúc sốt ruột.
Trình Nguyên Hoa xem Tivi,lông mày cô cau chặt lại, cảm thấy hơi lo lắng, chỉ bởi vì… Vòng loại của Giải thưởng Mỹ thực đã chính thức bắt đầu.
Cũng không có bất kỳ manh mối nào báo hiệu phải dừng lại.
Chẳng lẽ…
Sau khi những người đó nếm rồi vẫn kiên quyết không cho Trung Hoa tham gia
Những người đó hưởng qua lúc sau, vẫn là kiên trì không cho Trung Hoa tham dự?
Phía chú Nam cũng chẳng có tin tức, điều đó chứng tỏ ông ấy cũng đang đợi tin tức.
Đến tận khi trên TV chính thức tuyên bố bắt đầu giải thưởng mỹ thực thế giới, những người trong tiệm và cả Trình Nguyên Hoa đều thở dài một hơi.
Xem ra, sáu cái bánh trung thu kia không hề có chút tác dụng nào…
Giọng Nhiễm Lệ khẽ khẽ, pha chút ưu sầu: “Khi cha ta còn sống rất tức giận chuyện này. Ở nước ngoài, xếp hạng mỹ thực Trung Hoa còn thấp hơn cả bây giờ, giống như không tốt cho sức khỏe, không vệ sinh vậy.”
Sư Huyền vừa nghe xong đã hầm hừ nói: “Xí! Chúng ta ăn cả đời, cũng chẳng thấy ảnh hưởng sức khỏe gì cả!”
Tang Ngu gật đầu, phụ họa: “Đúng vậy, thức ăn của bọn họ thì tốt cho sức khỏe à? Vậy sao bọn họ không sống lâu trăm tuổi, sau cũng chẳng thấy sống lâu hơn vài năm, ít bệnh tật hơn chút nào vậy?”
Những người khác gật đầu phụ họa.
Diệp Dư Chiêu vẫn luôn nhìn Trình Nguyên Hoa, thấy vậy, khẽ an ủi: “Anh tin sau này em có thể mang mỹ thực Trung Hoa ra thế giới, đừng đau lòng.”
Trình Nguyên Hoa gật đầu, rồi không nói thêm gì.
Cô biết, không được dự thi lần này sẽ mang đến đả kích lớn tới mức nào với chú Nam, một người luôn một lòng vì mỹ thực Trung Hoa.
Lưu Toàn Phúc thấy tâm trạng Trình Nguyên Hoa không tốt, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi sư phụ à, món chị gửi lên cho họ lúc trước là gì vậy, sao họ không biết nhìn hàng thế chứ?”
Vì Trình Nguyên Hoa và chú Nam thức đêm để nấu, cho nên Lưu Toàn Phúc cũng không biết họ làm gì.
Nếu bây giờ không có gì bất ngờ và ngạc nhiên, vậy Trình Nguyên Hoa không muốn mọi người đắm chìm trong cảm xúc không vui, vì thế cong môi, cười nói: “Là…”
Cô mới vừa nói chữ đầu tiên, trong TV, ban tổ chức mỹ thực Thế Giới đã tuyên bố…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất