Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Hơn nữa, mùi hương của hoa quế lan tỏa rất nhanh, lấy ông cụ làm trung tâm, tỏa ra xa, giống như cả người đang ở trong rừng mùi hương thơm của hoa quế, cả người như ở trong cánh đồng bát ngát.
Hai bên vừa cãi nhau vừa nhìn về phía… Chiếc bánh trung thu trên tay ông cụ.
Ông cụ từ từ ngẩng đầu lên, đưa một nửa miếng lên miệng, cắn một miếng rồi nhai kỹ.
Phần giữa của bánh trung thu này có màu vàng nhạt, nhìn qua thì mềm hơn bên ngoài một chút, khi nếm thử thì mới thấy không mềm lắm, bên ngoài có vài phần hơi dẻo, nhưng khi cắn vào giữa, nó lập tức tan chảy, trong miệng tràn đầy chất lỏng.
Mùi vị không béo, hơi ngọt, càng nếm càng ngon, khẽ nhắm mắt lại, đặt mình đứng dưới cây hoa quế, hoa quế thơm ngào ngạt cả một bầu trời.
“Hương thơm hơi man mát, thổi đến các ngọn núi.”
Có một câu nói trong các bài thơ cổ của Trung Quốc, loại hương vị như này, ở trong mùa này, rất phù hợp với nhau.
Ông cụ gật gật đầu: “Rất ngon.”
Sau khi ông ấy ngồi ở đây ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên ông ấy bày tỏ ý kiến của mình.
Bên cạnh ông ấy, người đàn ông không ủng hộ lời mời của Trung Hoa hơi giật mình, chỉ có anh ta biết, có thể được ông cụ này nói một câu “Ngon” từ trong miệng ra là được đánh giá cao cỡ nào!
Vì vậy, anh ta cũng duỗi tay, lấy một chiếc bánh trung thu.
Hình thức của chiếc bánh trung thu này giống hệt chiếc bánh vừa nãy, anh ta cũng bắt chước ông cụ bẻ ra, nhưng không có mùi thơm gì cả.
Người đàn ông nhíu mày, cúi đầu ngửi ngửi, quả nhiên không có mùi gì.
Anh ta há miệng, cắn một miếng.
Vẻ mặt đờ đẫn ra trong giây lát, đôi mắt anh ta đầy ngạc nhiên.
Mô tả hương vị này như thế nào đây?
Giống như vị lạnh của kem, lại như mùi vị của hạt sen, nếu như vừa rồi cả người ông cụ kia ở dưới cây hoa quế thì người đàn ông này đang ở trong hồ sen khô héo, cô độc vô cớ.
Bên cạnh, ông cụ đã ăn xong một cái, lại lấy một cái khác, khi bẻ ra, bên trong là lòng đỏ trứng, ăn kèm với nhân hạt sen, mùi vị của lòng đỏ trứng kia vừa mằn mặn vừa thơm phức, kết hợp với lớp vỏ mỏng nhẹ, sẽ phát huy năng lực một cộng một lớn hơn hai khiến người ta không thể ngừng ăn.
Ông cụ ăn một nửa chiếc bánh trung thu này, đưa nửa còn lại cho người khác.
Không phải là ông cụ không thích, mà ông ấy muốn biết thêm những chiếc bánh trung thu còn lại có các hương vị bất ngờ nào.
Còn có một loại hạt dẻ, không phải là hạt dẻ nguyên chất, bên trong còn có lòng đỏ trứng gà và bí đỏ, bánh trung thu này thiên về ngọt, lòng đỏ trứng vừa rồi có vị mặn, vị mặn khiến người ta không thể ngừng ăn, còn vị ngọt khiến người ta phải kinh ngạc sau khi cắn miếng đầu tiên.
Có sáu cái bánh trung thu, còn hai cái nữa trên đĩa.
Ông cụ cũng chỉ ăn một nửa cái nhân hạt dẻ, đưa nửa còn lại cho người khác.
Còn lại hai cái, ông ấy bẻ hết ra.
Một cái là nhân trái cây, một cái là nhân thịt.
Nó có một hương vị hoàn toàn khác với cái vừa nãy, nhưng nó cũng có hương vị ngon vô cùng.
Một mình ông cụ ăn hết một nửa của năm cái bánh trung thu, toàn bộ bánh trung thu hoa quế thơm ngọt, ngay cả nửa cái bánh dẻo nhân hạt sen trong tay người đàn ông da trắng bên cạnh, ông ấy cũng lấy để ăn.
Phần còn lại chia cho những người khác, bọn họ cắt nhỏ ra, thậm chí một số đầu bếp xung quanh cũng nếm thử một chút.
“Các cậu cảm thấy thế nào?” Sau khi ông cụ ăn xong, mở miệng hỏi.
Những người khác không nói gì.
Chỉ có một giám khảo luôn ủng hộ lời mời của Trung Hoa nói: “Ăn ngon lắm, chắc chắn có đủ tư cách nhận được thư mới, cũng không biết món này bên nào làm, dựa theo trình độ này, có thể được ba sao đấy.”
Ba sao, tất nhiên là cấp sao Michelin rồi.
Ông cụ không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn người áo trắng bên cạnh.
Người đàn ông cúi đầu không nói lời nào.

Ads
';
Advertisement