Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Dưới nồi trứng luộc nước trà có một ngọn lửa than, nhiệt độ vừa phải.
Một vài người ăn với vẻ mặt hưởng thụ còn nói.
“Món này ăn cũng quá ngon rồi!”
“Tôi chưa bao giờ ăn trứng luộc nước trà nào ngon như vậy!”
“Đắt như vậy đúng là có lý do!”
……
Trình Nguyên Hoa nghe được lời khen ngợi tâm trạng rất tốt, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Nếm thử một chút mì cùng đồ ăn đi, nếu cần thêm cơm thì gọi một tiếng. Cơm chỉ là món bình thường nên một người chỉ cần một tệ là có thể ăn tới khi no thì thôi.” Trình Nguyên Hoa vừa nói, vừa đặt đĩa thịt heo xé hương cá lên bàn.
Món thịt heo xé hương cá thơm ngon có màu sắc hấp dẫn lập tức khiến bốn người có chút khẩn trương, tuy đều là những người đàn ông trưởng thành nhưng cũng không hề che giấu.
“Món này cũng quá ngon rồi!”
“Chừa cho tôi một ít!”
“Mì cũng rất ngon!”
Đám người Trình Nguyên Hoa đã ăn từ sớm, họ ăn lúc mười một giờ, lúc này Lưu Toàn Phúc nhìn bốn người họ ăn không kiềm được nuốt nước bọt, nhìn Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa thản nhiên nhìn cậu một cái.
Tiểu mập mạp lập tức im bặt ngay, nhưng cậu lại nhìn bốn người rồi liên tục nuốt nước bọt.
Buổi trưa cậu đã ăn hết một đĩa thịt heo xé hương cá và hai tô trắc tương miến, Trình Nguyên Hoa cũng không nói gì, cho nên hôm nay cậu mới tích cực biểu hiện như vậy, trước khi ăn chán đồ ăn có đánh chết cậu cũng không đi.
Trình Nguyên Hoa bỗng nói: “Trong bếp có để lại cho cậu một phần, tự nấu trắc tương miến ăn đi.” Dù sao cũng không trả thù lao cho hắn, lại không được tính là tài phú nên cô cũng lười tự mình làm ra.
Lưu Toàn Phúc mắt sáng lên, vẻ mặt hưng phấn: “Sư phụ Trình muôn năm!”
Sau khi hô lên, liền nhanh như chớp chạy vào bếp.
Vài phút sau, cậu bước ra với một cái tô lớn, bên dưới tô là trắc tương miến thập cẩm, bên trên còn có thịt heo vị cá, một tô to đầy ắp.
Trình Nguyên Hoa không khỏi nói: “Cậu kiềm chế chút đi, nhìn vào cân nặng của mình xem.”
Lời này nói xong, cô cũng chỉ thấy được một cái ót.
Lưu Toàn Phúc kiên quyết không từ bỏ ham muốn của bản thân, mỗi người đều có tư tưởng khác nhau, sẵn sàng vì miếng ăn mà bán mình, dù là ăn đến chết cậu cũng nguyện ý.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Mấy người cảnh sát đằng kia cũng ăn xong rồi, đừng nói chén đĩa đồ ăn, ngay cả chút nước sốt của trắc tương miến cũng không còn sót giọt nào.
“Tôi còn muốn ăn nữa…” Người đàn ông cảm thấy bắt lão Đại đãi là không tốt, bèn nói thêm: “Hôm nay chúng ta hãy chia nhau trả đi, ăn nhiều hơn chút, buổi tối đi ăn một bữa khuya, khi đó lão Đại lại mời.”
Vị cảnh sát lão Đại gật đầu đồng ý.
Sau đó…
Bọn họ mỗi người đều gọi thêm một tô trắc tương miến và thêm hai phần thịt heo vị cá, khi rời đi còn đóng gói thêm một ít, sau bữa ăn mỗi người chia đều khoảng hơn 300.
Thậm chí còn mang theo hộp đóng gói về, cảm thấy mỹ mãn, sắc mặt cũng mang đầy ý cười.
Trước khi đi, cảnh sát lão Đại nói: “Cho dù gia đình các người mở quán ăn ở đây, việc kinh doanh cũng sẽ không tệ…”
Mấy người cảnh sát đi, tiểu mập mạp cũng đã ăn xong.
Cậu chủ động rửa bát đũa, còn giúp Trình Nguyên Hoa dọn bàn.
“Vừa rồi bọn họ nói qua Weibo là có ý gì?” Trình Nguyên Hoa đột nhiên hỏi.
Lưu Toàn Phúc: “Chính là lúc trước…”
Nói được một nửa, nụ cười dần dần cứng lại.
Tiêu rồi.
Cậu… trước kia đã nói bao nhiêu điều tồi tệ về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này a?
Mặc kệ đã nói nhiều bao nhiêu, Lưu Toàn Phúc vẫn nói với Trình Nguyên Hoa hết tất cả.
Trong lúc nói chuyện, cậu lấy điện thoại di động ra đăng nhập Weibo, nhưng lại bị vô số tin nhắn làm mờ mắt.
Sau khi cậu đăng Weibo đó và biến mất, khu vực bình luận lập tức trở nên sôi động.
Ngoại trừ đầu tiên là bắt hắn phải giải thích vụ cá cược với người thổi phồng trắc tương miến kia, yêu cầu hắn phải xin lỗi, những bình luận khác đều là đủ loại.
[Nó thực sự ngon như vậy sao?]
[Wow!! Tôi cũng rất muốn thử!]

Ads
';
Advertisement