Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Vài cảnh sát lắc đầu: “Không sao, chúng tôi cũng nên đi một chuyến cho yên tâm.”
Gần đây cũng không có việc gì, sau khi nhận tin tức này bọn họ liền tự mình chạy xe đến xem tận nơi, mấy ngày không đăng tin tức lên mạng là chuyện quá bình thường, tuy bây giờ an ninh trật tự rất chặt chẽ nhưng bọn họ vẫn là nên cẩn thận đến xem một chút.
Viên cảnh sát đi đầu nhìn vào sân, hơi kỳ quái nói: “Không ngờ ở đây thực sự có mở một quán ăn hơn nữa còn không tồi, nhưng quá hẻo lánh, kinh doanh sợ không tốt.”
Từ Tú Uyển nghe vậy không vui, bà cụ luôn cảm thấy mọi quyết định của cháu gái là tốt nhất, bà cụ lập tức phản bác: “Việc kinh doanh có tốt hay không không phải xem vị trí nó đặt ở đâu, mà là do tay nghề của cháu gái tôi, cũng vì tay nghề của cháu gái tôi tốt, từ lúc khai trương ở đây mỗi ngày đều có rất nhiều người lái xe đến đây ăn đấy!”
Một viên cảnh sát trẻ tuổi đứng phía sau, nhất thời có chút xấu hổ.
Lão Đại của anh ta thật quá thẳng thắn, đứng trong sân người ta mà lại nói công việc kinh doanh của người ta không tốt, đây không phải là muốn tìm mắng sao?
Anh ta không nhịn được nói: “Lão Đại, vừa lúc chúng ta cũng đói, anh lại đang còn thiếu chúng tôi một bữa cơm, hay là tại đây mời chúng tôi ăn một bữa đi!”
Viên cảnh sát lão Đại kia thực sự đồng ý. “Được, chúng ta ăn ở đây.”
Nói xong, anh bước vào bên trong quán ăn.
Mấy người cảnh sát khác cũng theo sau vào.
Đợi khi nhìn thấy các món ăn và giá cả ở lối vào của quán ăn, tất cả mọi người đều đồng loạt choáng váng.
Giá này…
Chính là ngay cả ở những nơi nổi tiếng giá cả cũng sẽ không khoa trương như vậy chứ!
Hơn nữa, đây lại là khu vực nông thôn, ngoại thành không có gì đặc sắc…
Khung cảnh ở ngoại ô thành phố cũng không sai biệt lắm, chỉ là đạp thanh cũng không muốn đi xa tới nơi như vậy.
“Con số phía dưới này chính là giá sao?” Một viên cảnh sát hỏi.
Trình Nguyên Hoa gật đầu.
Một cảnh sát khác hỏi: “Chỉ có mấy món vậy thôi?”
Trình Nguyên Hoa lại gật đầu. “Tạm thời là như vậy, những món ăn khác sẽ phải đợi một thời gian nữa.”
Kể từ khi bắt đầu bán thịt heo xé hương cá, thu nhập của cửa hàng đã tăng lên, mặc dù thời gian chế biến món này lâu hơn một chút so với món trắc tương miến nhưng điểm tích phân tài phú lại kiếm được rất nhiều.
Nhiều người cũng thích món thịt heo xé hương cá này hơn, vô hình chung tiếp tục tăng thêm thu nhập.
Người cảnh sát vừa mở miệng muốn ăn có chút do dự, dù sao giá cả của tiệm này xem ra cũng không rẻ lắm, bọn họ tận bốn người, mỗi người một tô mì cũng tốn mất hai trăm rồi.
Vẫn là cảnh sát lão Đại đưa ra quyết định: “Nếu đã dám mở tại nơi này, lại còn để giá cả như thế, chắc là mùi vị không đến nỗi nào. Cho chúng tôi bốn tô mì, bốn trứng trà, một phần thịt heo xé hương cá.”
Câu tiếp theo là dành cho Trình Nguyên Hoa.
Thời buổi hiện đại cơm áo không lo, một bữa cơm ba trăm là chuyện bình thường, chỉ là bọn họ có chút rối rắm là ăn đơn giản như vậy mà cũng tốn ba trăm.
Trình Nguyên Hoa vẻ mặt thản nhiên, cũng không bởi vì bọn họ muốn ăn cơm mà tỏ ra nhiệt tình.
Nhưng dù sao cũng là cảnh sát, cô không từ chối.
Quán ăn của bọn họ chuyên phục vụ khách hàng quen, hoặc là giới thiệu cho nhau nên đều biết sau hai giờ sẽ không đón khách mới, đến năm giờ tối mới tiếp tục.
Đây đều là cảnh sát, bình thường cũng đối với nhân dân phục vụ nên Trình Nguyên Hoa không từ chối.
Cô chỉ đang nghĩ, sau khi đợi được có nhiều món hơn cùng nổi tiếng hơn, cô thực sự phải thay đổi phương thức kinh doanh, nếu không sẽ rất đông người đến, theo đó sẽ có thêm nhiều phiền phức.
Tuy hơi mất tập trung nhưng tay cô vẫn rất nhanh nhẹn.
Nguyên liệu làm thịt heo xé hương cá vẫn còn đó, trắc tương miến vẫn còn rất nhiều nước sốt.
Bên ngoài, mấy người cảnh sát vừa mới ăn trứng trà do Từ Tú Uyển đem lên.

Ads
';
Advertisement