“Anh – -“
Lão đại ngăn Tiểu Vương lại, sau đó hít sâu một hơi: “Xin lỗi, chúng ta lập tức đi ngay.”
Hắn biết người này đã tha cho bọn họ một lần, cướp máy ảnh kỳ thật đều có lý do không trả nhưng người đàn ông này ngay cả ảnh chụp cũng không xóa.
Người kia ném máy ảnh trả lại cho lão đại, giọng nói còn mang theo ý cười: “Chỉ để lại cho anh một tấm có góc chụp không tệ, những tấm khác không đẹp nên tôi giúp anh xóa hết rồi.”
Người đàn ông nói xong liền xoay người đi về phía cửa sau.
Lão đại cúi đầu lật xem ảnh chụp thì phát hiện bên trong chỉ còn lại có một tấm!
Đó là ảnh chụp ba người kia đã vào cửa hàng, mơ mơ hồ hồ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng lại không nhận ra ba người là ai!
Lão đại hít vào một hơi, hắn bây giờ tức giận đến muốn bốc khói.
Người đàn ông dừng chân, sau đó quay đầu lại nhìn bọn họ một cái liền nói: “Ảnh chụp này của hai người không có giá trị nhiệm vụ, lát nữa phải phát sóng trực tiếp nên ba người này đều phải nhập vai bởi vì hiện tại chụp được cũng không có ai mua với giá cao.”
Hai người kia sau khi nghe câu nói kia: “…”
Người đàn ông tiếp tục đi, một chân đã bước vào cửa sau.
Lão đại của Tiểu Vương đột nhiên hô một câu: “Anh rốt cuộc là ai – -“
Người đàn ông không quay đầu lại nhưng nhếch môi: “Tên thì không nói bởi vì mọi người bình thường đều gọi tôi là- – Vương Ký.”
Nói xong, người đàn ông đi vào cửa, cửa theo đó liền bị đóng lại.
Lão đại mở to hai mắt nhìn đứng tại chỗ.
Tiểu Vương: “Cái tên này sao có chút quen tai?”
Lão đại thanh âm run rẩy, sau đó lắp bắp nói: “Cậu, cậu quên… câu chuyện của Vương Ký, một đại thần của giới giải trí trong buổi đào tạo vào ngành rồi sao?
Tiểu Vương: “!!!”
Hai người cứng đờ, giống như kẻ ngốc đứng ở đằng một góc.
Một lúc sau, Tiểu Vương mới nắm lấy tay áo của tiền bối: “Ông già, lão đại, ông chủ… Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này … Rốt cuộc lai lịch thế nào? Như thế nào, như thế nào lại chứa nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy?”
Lão đại: “…… Có quỷ mới biết được.”
Đây rốt cuộc là cửa hàng thần thánh đến từ phương nào mới có thể thu hút được những người đó chứ ?!
Mấy người bọn họ làm gì trong đó?
Sân sau của Tiệm Mỹ Thực có Sư Huyền, Tang Ngu, Kỷ Khanh, ba người vừa cùng nhau vớt cá trở về.
Trình Nguyên Hoa bước chân vội vã đi tới cửa sau hô: “Các người nhanh giết thêm chút cá! Hôm nay đông người quá!”
Cô thấy Vương Ký bước vào cửa và nói: “Vương Ký! Giúp tôi một tay, ôm cái hũ tương đến chỗ Bàn Tử đi!”
Vương Ký vừa rồi còn mang vẻ mặt lãnh khốc, lúc này vừa nghe người kia nói đã cao giọng – –
“Được rồi!”
Kỷ khanh: “…”
“Hai người vẫn luôn ở đây giết cá sao?”
Sư Huyền: “Sao vậy? Khinh thường kẻ giết cá sao?!”
Tang Ngu tiếp lời: “Đây cũng là một sự nghiệp đấy cậu biết không?”
Kỷ Khanh: “Sẽ không……”
Sư Huyền: “Xem tôi bộc lộ tài năng cho cậu!!”
Kỷ khanh: “……”
Mấy người thật giỏi.
Không, hẳn là bà chủ của cửa hàng này thật giỏi mới đúng …
Trình Nguyên Hoa ở phía sau bếp bận rộn không chịu được, phía trước có Nhiễm Lệ cùng Vương Ký đem bình mì sốt tương chuyển ra ngoài.
Mười một giờ vừa đến, mì sốt tương bắt đầu được làm.
Bên cạnh khu ẩm thực, các đầu bếp cũng bắt đầu vào vị trí của mình.
Ở đó là nơi dựng tạm, bếp lò tuy là mới xây xong nhưng cũng rất sạch sẽ.
Khu vực nấu ăn của mỗi đầu bếp và khu vực xếp hàng lấy thức ăn phía trước đều có chút khoảng cách, không quấy rầy các đầu bếp phát huy tài năng của mình, mỗi đầu bếp đều dẫn theo đệ tử, đệ tử của bọn họ phụ trách múc thức ăn.
Đây là khu dành riêng cho người sành ăn.
Mấy vị đầu bếp liếc nhìn nhau, đều ở trong mắt đối phương thấy được bất đắc dĩ.
Những đầu bếp ngàn vàng khó cầu (khó tìm, khó xin) như bọn họ bây giờ lại vì đổi cho người nhà một bữa ăn ngon của Trình Ký mà ở chỗ này làm lao động miễn phí.
Vẫn là làm món ăn bằng nồi lớn!
Cũng thật là … Chỉ có bà chủ Trình mới có thể làm được.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất