“Vậy chúng ta ăn xong sủi cảo thì làm gì?”
“Ăn xong sủi cảo tôi đề nghị đi thuê lều trại, đây là hoạt động do nhà chú Hứa ở thôn Thang Hòe tổ chức, tiền thuê lều là hai mươi tệ mỗi giờ!”
“Hả? Tiện nghi như vậy sao!”
“Đồng hương mà, tôi thành thật với mọi người luôn! Sau này chúng ta còn có thể đi leo núi miễn phí, còn có……”
Người từng làm hướng dẫn nói rất vui vẻ, những người khác cũng nghe rất nghiêm túc.
Đương nhiên, mọi người hiện tại vẫn là càng chờ mong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, sủi cảo còn chưa bắt đầu nấu cùng với một nồi lớn một nồi lớn trứng lá trà bay mùi thơm vào không khí không biết khi nào thì bắt đầu bán.
Lúc này, một đám phóng viên giải trí ngồi xổm trong đám đông.
Một người trong đó nuốt nước miếng, anh ta nói: “Sủi cảo Trình Ký thật sự ngon như bọn họ nói sao?”
Bên cạnh, lão đại của cậu ta tát cậu ta một cái: “Mục đích của chúng ta là đến chụp Kỷ Khanh và Sư Huyền!! Đây là lúc cậu tự mình mở tiền đồ cho mình bằng tài năng của bản thân đấy!”
Sau lưng lại có một người hỏi: “Kỷ Khanh cùng Sư Huyền hôm nay thật sự ở chỗ này sao?”
“Chín mươi phần trăm! Tối hôm qua có người chụp được Kỷ Khanh cùng Sư Huyền đều xuất hiện ở sân bay thành phố Bạch Dương, mọi người ngẫm lại xem, thời điểm này bọn họ xuất hiện ở thành phố Bạch Dương không phải vì Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thì còn có thể là vì cái gì?”
“Vậy cũng đúng …”
Người dẫn đầu lại nói: “Vì vậy! Phải nhìn chằm chằm xem họ đi rồi!”
Hắn lại nhìn về phía người bên cạnh, mặt nghiêm túc: “Đi, chúng ta qua bên kia xem có tin tức của hai người kia hay không.”
“Được …” Tiểu đệ kia gật gật đầu.
Lúc này, Dương Lâm và chú Nam đi ra, cả hai cao giọng nói: “Trứng trà bắt đầu được cung cấp!”
Vừa nói chuyện bọn họ vừa mở nắp nồi ra. Vừa rồi vốn là hương vị câu người, bây giờ là lập tức hoàn toàn không khống chế được.
Ngu Ký hoàn toàn đi không nổi, linh hồn nhỏ bé đều bị câu đi.
Lão đại: “…”
“Tiểu Vương!! Cậu rốt cuộc là tới đây làm gì?!” Ngu Ký quát.
Tiểu Vương hít mũi một cái, nói với lão đại của mình: “Lão đại, thật sự rất thơm a, chúng ta tới sớm mà trong bụng còn chưa có hạt cơm nào, nếu không…… Chúng ta đến đó ăn chút gì đi?”
Lão đại: “…”
Hắn tuy rằng vội vã đi chụp Kỷ Khanh cùng Sư Huyền nhưng nhìn khuôn mặt trẻ tuổi non nớt của Tiểu Vương bên cạnh liền bất đắc dĩ thở dài: “Ai, đi thôi.”
Không thể không nói, hàng ngũ muốn ăn trứng trà thật sự rất dài.
Hai người xếp hàng phải hơn mười phút mới nhận được sủi cảo và trứng trà cho mình, tất cả đều được đặt ở trong một cái bát giấy, Dương Lâm còn nhắc nhở bọn họ phải tiết kiệm tài nguyên nên bát giấy đợi lát nữa giữ lại ăn xong mì sốt tương rồi ném đi.
Lão đại: “…”
Một quả trứng trà ba tệ, ba cái sủi cảo mười tệ, nhà này sao keo kiệt mà lại đắt khách như vậy?
Bên cạnh, Tiểu Vương đã bắt đầu ăn, cậu ta vừa ăn vừa hét lên như những người khác: “Wow!! Lão đại! Ăn ngon quá – -“
Lão đại có thói quen thường ngày ở bên ngoài đều nhỏ giọng nên phải mai phục giữ Tiểu Vương lại, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta một cái để cậu ta im lặng, rồi sau đó cũng cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Trong nháy mắt vào miệng hắn liền cứng đờ, sau đó liền quên mất mình tới đây làm gì, cả người đắm chìm trong sự tuyệt vời của lần trải nghiệm ẩm thực này.
Thì ra … Sủi cảo này lại còn có thể ăn ngon như vậy!!!
Thì ra … Trứng trà vậy mà so với ăn còn thơm hơn ngửi!
“Lão đại!! Chúng ta lại đi mua thêm một phần đi!!” Tiểu Vương kích động.
Lão đại còn chưa nói chuyện liền bị một nam nhân bên cạnh đi ngang qua nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, nói: “Ăn một phần là được rồi, lát nữa còn có cái khác đấy, hai người giữ lại chút bụng đi.”
Nói xong, người đàn ông kia chắp tay sau lưng rời đi.
Tiểu Vương và lão đại nhà mình hai mặt nhìn nhau.
Tiểu Vương: “Lão đại, chúng ta còn ăn không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất