Bộ phim này không chỉ giúp Sư Huyền trong tức khắc trở lại địa vị của mình mà Hoàng Thượng cũng nổi tiếng từ đó.
Sư Huyền còn tạo cho nó một tài khoản Weibo, bây giờ cũng do Tang Ngu quản lý. Đôi khi họ sẽ đăng một vài video thú vị lên.
Nói thật là fans của Hoàng Thượng thực sự rất đông.
…Dù sao thì lúc trước, biểu hiện của nó trong bộ phim kia thực sự khiến rất nhiều người tò mò nó rốt cuộc có thành tinh hay không.
“Gâu, gâu, gâu…” Vừa nhắc đến Hoàng Thượng thì nó lập tức kêu lên.
Này là thấy mọi người đều đang ăn lê mà không cho nó.
Tang Ngu: “Mày cũng muốn ăn lê à?”
Trình Nguyên Hoa cắn một miếng, đặt trong lòng bàn tay rồi đưa đến trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng ngửi ngửi, không ăn nhưng nó liếm lui liếm tới trong lòng bàn tay của Trình Nguyên Hoa. Sau đó cái đuôi phe phẩy qua lại, bộ dáng lấy lòng chủ.
Tang Ngu: “…Đúng là muốn cho mấy fans nói mày ngạo kiều xem bộ dáng bây giờ của mày mới được.”
Hoàng Thường không để ý đến anh ta, cũng không thèm nhìn anh ta một cái.
Trong khoảng thời gian đó, bên dưới bài đăng đã có đầy bình luận.
Lưu Toàn Phúc vừa lướt vừa chọn vài bình luận đọc cho họ nghe…
“Lễ kỷ niệm của tiệm? Quá dễ! Cứ cho mỗi fan ăn một bữa là được!”
“A, a, a, a! Tôi cũng không trông chờ được ăn một bữa đâu! Chỉ cần cho tôi một cái trứng luộc nước trà là đã đủ rồi!”
“Lễ kỷ niệm của tiệm chắc chắn phải làm lớn để bốn họ cùng mừng!”
“Hay là cho mọi người đều được đến ăn đi? Không cần phải đặt lịch! Tiền vẫn có thể thu.”
“Đồng ý! Đồng ý! Lần này là kỷ niệm một năm thành lập cửa hàng, không thể làm qua loa được.”
“Tổ chức! Tôi ủng hộ tiệm mỹ thực Trình Ký tổ chức lễ!”
“Hay là bao toàn bộ thôn Thang Hoè, sau đó cho tất cả chúng ta đi ăn một bữa?”
Lưu Toàn Phúc vừa đọc vừa nói: “Mấy chuyện này quá phi thực tế, chưa nói đến chúng ta có nhiều fans như vậy, không biết thôn Thang Hoè có đủ chỗ không. Cho dù đủ thì chúng ta cũng không đủ đầu bếp! Chẳng lẽ thực sự cho mỗi người một cái trứng luộc nước trà?”
Tang Ngu cũng cùng chung ý kiến: “Đúng vậy, mấy người này cũng tưởng bở. Nếu là tôi, ngày đó tôi chỉ tổ chức cho mọi người trong tiệm ăn mừng là được!”
“Lễ kỷ niệm của tiệm… mà chỉ có chúng ta chúc mừng thì không hay cho lắm?” Nhiễm Lệ chần chờ nói.
Trình Nguyên Hoa đang ăn lê thì ngừng lại.
Diệp Dư Chiêu vẫn luôn để ý đến cô thấy vậy thì nói: “Cô có ý tưởng gì sao?”
Anh đúng là hiểu cô.
Trình Nguyên Hoa gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười: “Trước ngày lễ kỷ niệm hai ngày, chúng ta sẽ không kinh doanh, cộng thêm với ngày kỷ niệm là ba ngày không kinh doanh. Ba ngày đó chúng ta sẽ không nhận đặt bàn trước.”
Mọi người: “!”
Họ hãi hùng khiếp vía, ngay cả Diệp Dư Chiêu cũng kinh ngạc, nói: “Không kinh doanh? Vì sao?”
Trình Nguyên Hoa nói: “Họ nói đúng, lễ kỷ niệm của tiệm thì phải khiến cho mọi người vui vẻ. Đến lúc đó sẽ không có giới hạn người, cho dù mấy món khác tiệm mỹ thực Trình Ký cung cấp không được thì cứ dọn mì tương đen, Điểm Tâm, trứng luộc nước trà cũng không sao.”
Vì vậy, họ sẽ nghỉ bán trước hai ngày để chuẩn bị đồ ăn và đồ uống cho lượng khách lớn.
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ, lại nói thêm: “Để tôi nghĩ xem xem thử còn có món nào có thể chuẩn bị trước hay không, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị trước một ít. Tiệm mỹ thực Trình Ký có chế độ đặt bàn từ lâu. Có thể trên thế giới này thực sự có người số nhọ, muốn ăn nhưng không có lần nào là đặt được.”
Mắt Tang Ngu trừng lớn, ngay cả hai vợ chồng Dương Lâm cũng chấn động. Đây đúng là một hoạt động cỡ lớn!
Diệp Dư Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt có lo lắng: “Nếu như theo cô nói, chẳng phải cô sẽ rất vất vả à?”
“Không sao, lễ kỷ niệm một năm thành lập này rất quan trọng.” Trong giọng nói của Trình Nguyên Hoa có ý cười: “Có lẽ sau này không thể làm được như vậy nữa.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất