Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trong giọng nói của ông ấy đầy vẻ ngờ vực.
Nhiễm Lệ: “Những gì tôi nói đều là thật.”
Chú Nam: “Nhiễm Lệ, cậu phải biết rõ vừa rồi cậu đã đồng ý chuyện gì, trong lòng cậu phải hiểu rõ ý nghĩa của vị trí hội trưởng hiệp hội Mỹ thực là gì! Cậu đừng vì tôi mà nhất thời xúc động, đồng ý nhận chuyện này!”
Mặc dù ông ấy nóng lòng muốn tìm một người thừa kế nhưng Nhiễm Lệ cũng là đứa cháu ông ấy quan tâm, để ý. Ông ấy không muốn anh ta đưa ra quyết định chỉ vì cảm xúc nhất thời.
“Không phải xúc động.”Nhiễm Lệ nhìn lên đoá hoa lê đầu cành đang đung đưa theo gió, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng rất kiên định: “Chú nói đúng, trách nhiệm của hội trưởng hiệp hội Mỹ thực rất lớn. Người ngồi trên đó phải biết tán thành những mỹ thực thực sự, cũng phải biết vạch trần những “mỹ thực” mua danh chuộc tiền ngoài kia.”
Ánh mắt của anh ta từ đoá hoa lê chuyển sang chú Nam: “Cảm ơn chú, cảm ơn chú đã kiên trì trong suốt bao năm qua, không để cho tiệm gia đình Đỉnh Ngự trở thành thành viên đứng đầu của hiệp hội Mỹ thực. Tôi nói thật lòng, tôi thích tiệm Mỹ thực Trình Ký, bởi vì nơi này có thể cho tôi trốn tránh, tôi không cần phải suy nghĩ đời này phải làm gì.”
Khoé môi Nhiễm Lệ cong lên: “Nhưng đó cũng chỉ là trốn tránh, nếu được, tôi mong rằng sau này… tôi có thể đá những loại tiệm như tiệm gia đình Đỉnh Ngự ra ngoài cửa, khai phá những mỹ thực xuất sắc, bảo vệ những loại tiệm như Thực Thiên Hạ, tiệm mỹ thực Trình Ký.”
Anh ta không muốn người khác phải gặp những chuyện anh ta đã trải qua.
Anh ta nghiêm túc.
…Đây là mục tiêu trong tương lai, cũng là ý nghĩa trong đời này của anh ta.
“Bốp, bốp, bốp.” Tiếng Trình Nguyên Hoa vỗ tay vang lên, theo sau đó là mọi người trong tiệm mỹ thực Trình Ký.
Hai tai của Nhiễm Lệ lập tức đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Trình Nguyên Hoa cười, nói: “Đừng ngại, những tiệm mỹ thực bình thường như chúng tôi đều biết ơn những người như cậu và chú Nam.”
Nhiễm Lệ nghe vậy, khoé môi càng cong.
Trong mắt của chú Nam cũng sáng ngời trở lại, khuôn mặt cũng rạng rỡ hơn.
Trình Nguyên Hoa nói với mọi người: “Hôm nay là ngày lành, Nhiễm Lệ xác định được mục tiêu trong tương lai, chú Nam cũng tìm được người thừa kế, chúng ta cùng ăn mừng đi!”
Mọi người trong tiệm mỹ thực Trình Ký đều kích động, hỏi:
“Muốn ăn mừng như nào?”
“Muốn làm món gì ngon ăn không?”
Trình Nguyên Hoa cười, nói: “Thừa dịp thời tiết vẫn còn mát mẻ, chờ đến khi khách về hết, chúng ta nấu lẩu ăn! Mùa hè sắp tới rồi, đến lúc đó tôi không nấu lẩu nữa đâu!”
“Oa…”
“Bà chủ Trình vạn tuế…”
Minh Phẩm Các không có thời gian gây sự với tiệm Mỹ thực Trình Ký. Có lẽ là họ quá vui mừng vì có được phối phương bí mật mà không tốn một đồng nào nên mẻ đầu tiên đã làm ra rất nhiều Điểm Tâm.
Sau khi ăn thử, mặc dù có đau bụng nhưng Tá Thước không nghĩ nguyên nhân là do Điểm Tâm nên không để trong lòng.
Để thu hút khách hàng nên giá của mẻ Điểm Tâm đầu tiên không cao, số lượng bán ra không ít.
Lần này, số người đau bụng cũng nhiều lên, mặc dù không có vấn đề gì khác nhưng đau bụng cũng là vấn đề rồi.
Những khách hàng đó đều đến bệnh viện kiểm tra, sau đó thì đòi Minh Phẩm Các bồi thường.
Số lượng người không ít, hơn nữa, còn có một số người không nghe theo, chỉ muốn kiện lên tòa.
Sau vài tháng nhốn nháo, Minh Phẩm Các bị ảnh hưởng sâu rộng, mất sự tin tưởng của khách hàng. Giá trị của công ty Minh Phẩm cũng mất hơn một nửa, dần bấp bênh trong bão tố.
Bây giờ, họ không còn sức lực để gây chuyện với Tôn Vũ Thừa, càng không có thời gian đến tiệm Mỹ thực Trình Ký lấy phối phương bí truyền.
…Thậm chí, bời vì nguyên nhân ở phối phương bí truyền, họ càng sợ phối phương bí truyền của tiệm Mỹ thực Trình Ký.
Trong mấy tháng họ bù đầu bù tai đó, ở tiệm Mỹ thực Trình Ký không có chuyện gì quan trọng nên chỉ ngồi hóng chuyện.
Cuối cùng, đến cuối tháng bảy, chuyện này mới xem như kết thúc.

Ads
';
Advertisement