“Tôn Vũ Thừa, cậu là cháu trai của bà Tôn, không biết Minh Phẩm Các đã cho cậu lợi ích gì, khiến cậu cam tâm hạ thấp nhân phẩm của mình mà làm chuyện như vậy?” Trình Nguyên Hoa gõ vào hộp bánh ngọt vài cái.
Tôn Vũ Thừa nhìn chiếc hộp, một lúc sau, giọng nói khàn khàn: “Tôi đã làm ra chuyện sai lầm, tôi sẽ gánh chịu hình phạt xứng đáng với mình. Chị muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó…”
Sư Huyền chế giễu: “Cậu có thể chịu hình phạt gì? Cậu vốn biết là cậu làm điều đó thì cũng chẳng bị tổn hại cái gì. Thế nên cậu mới có gan làm chuyện bỉ ổi đó!”
Cậu ta không ăn cắp thứ gì của tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cậu ta chỉ sử dụng vị giác và đôi mắt của mình để ghi nhớ một trong bốn công thức bí mật của tiệm Mỹ Thực Trình Ký, rồi đoán chính xác cách làm món ăn.
Thậm chí không có cách nào để kiện cậu ta với hành vi như vậy.
Có phải Tôn Vũ Thừa dám làm điều này vì cậu ta đã chắc chắn về kết quả?
“Không… Tôi có lỗi với chị… Tôi có thể chấp nhận bất kỳ hình phạt nào mà chị muốn tôi làm…” Tôn Vũ Thừa nắm tay chặt lại thành nắm đấm, hai mắt đỏ hoe.
Khoảng thời gian ở Mỹ Thực Trình Ký, cậu ta rất vui vẻ nhưng đồng thời cũng rất áy náy, chú Nam quan tâm cậu ta như thể, coi cậu ta như hậu bối của mình, điều này càng khiến cậu ta cảm thấy áy náy và khó chịu.
Trình Nguyên Hoa vẫn im lặng, Nhiễm Lệ đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại làm điều này? Minh Phẩm Các cho cậu lợi ích gì?”
Sự việc đã đến nước này, Tôn Vũ Thừa không còn gì để che giấu, cậu ta nói: “Vị hôn thê của tôi đến từ Phúc Kiến, cửa hàng cô ấy mở là cửa hàng nhượng quyền của Minh Phẩm Các. Trước đây… Cô ấy đã bị Minh phẩm Các lừa. Nếu Minh Phẩm Các tố cáo cô ấy, cô ấy sẽ phải vào tù…”
Phúc Kiến tiếp giáp với Đài Loan, Minh Phẩm Các tiến vào thị trường nội địa Trung Quốc, chính là bắt đầu từ Phúc Kiến, đó cũng là địa điểm kinh doanh chính của bọn họ, có thể nói chính là “sân nhà” của họ.
Việc vị hôn thê của cậu ta mở cửa hàng nhượng quyền Minh Phẩm Các cũng rất hợp lý.
Trình Nguyên Hoa cười lạnh: “Cho nên Minh Phẩm Các dùng điều này đe dọa cậu… Để cậu đến chỗ của tôi ăn cắp công thức bí mật, nếu không vị hôn thê của cậu sẽ phải ngồi tù?”
Tôn Vũ Thừa từ từ gật đầu.
Đúng vậy, cậu ta không thiếu tiền, dù gì cậu ta cũng là cháu trai của bà Tôn, điều duy nhất có thể khiến cậu ta liều lĩnh đến tiệm Mỹ Thực Trình Ký để làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, chính là do Minh Phẩm Các đã uy hiếp cậu ta.
Chú Nam không thể chịu đựng được nữa, ông ấy đứng dậy, chỉ vào Tôn Vũ Thừa, tức giận nói: “Tôn Vũ Thừa! Vì vị hôn thê của cậu, cậu có thể làm chuyện như vậy sao? Tự hỏi lương tâm của mình đi! Cậu không thấy có lỗi với lương tâm của mình à?”
Dù sao ông ấy cũng già rồi, rống lên liền run rẩy, suýt chút nữa đứng không vững.
Không thể kìm nén nổi nữa.
Không chỉ tức giận, mà còn thất vọng và buồn bã.
Đây là chính cách trả ơn của người đồ đệ, người kế vị tương lai mà ông ấy quan tâm chỉ bảo.
Tôn Vũ Thừa cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy: “Tôi xin lỗi… Tôi sẵn sàng chuộc tội, cũng sẵn sàng làm hội trưởng hiệp hội Mỹ thực và cống hiến cả cuộc đời mình cho những món ăn.”
Hội trưởng hiệp hội Mỹ thục là một vị trí đòi hỏi sự cống hiến, không có tấm lòng sẵn sàng đóng góp cho ẩm thực Trung Hoa thì không thể làm hội trưởng hiệp hội Mỹ thực.
Tôn Vũ Thừa từng là một kẻ nay đây mai đó, cậu ta không thích ở lại chỗ nào quá lâu, cậu ta cũng không thích bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.
Những điều cậu ta nói trước đó đều là nói dối, bởi vì lúc đó hôn lễ kia là giả nhưng bây giờ thì đó là sự thật,
Lòng tốt của chú Nam dành cho cậu ta và cảm giác tội lỗi đã khiến cậu ta quyết định sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời mình cho những món ăn, thành kính mà cống hiến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất