Vào ngày này, Diệp Dư Chiêu trở về sau chuyến công tác kéo dài một tuần. Sau khi xuống máy bay, anh đi thẳng đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Sao lại cảm thấy anh như bị bỏ đói người gầy đi?” Lưu Toàn Phúc híp mắt nhìn Diệp Dư Chiêu.
Bên cạnh cậu, Tang Ngu bĩu môi, sâu kín nói: “Không phải anh ấy gầy mà là cậu mập cho nên nhìn ai cũng thấy gầy.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
“Tang Ngu! Cậu không nói chuyện sẽ chết sao?”
“Đúng vậy.” Tang Ngu mỉm cười.
Lưu Toàn Phúc tức giận giơ tay chỉ vào Tang ngu rồi giậm chân.
Những người khác mỉm cười, Sư Huyền đang xem kịch vui trong khi Nhiễm Lệ và Tôn Vũ Thừa trông bất lực.
“Được rồi, mọi người cứ tranh luận đi, tôi đi làm thêm món khác.” Trình Nguyên Hoa cười quay người trở lại nhà bếp, bước chân rất nhanh, tâm tình tương đối tốt.
Diệp Dư Chiêu vẫn chú ý đến cô, thấy vậy lập tức đi theo cô.
Tang Ngu đang tranh cãi với Lưu Toàn Phúc không để ý tới, nếu không anh ta đã đuổi theo cô rồi.
Sư Huyền nhận thấy điều đó nhưng tầm mắt anh ta nhìn về phía nhà bếp rồi nhìn Tang Ngu người còn đẹp hơn cả phụ nữ…
Quên đi, vẫn còn Diệp Dư Chiêu.
Nếu Trình Nguyên Hoa chấp nhận Tang Ngu, có lẽ cô sẽ rất tức giận trong suốt cuộc đời còn lại của cô.
Nhà bếp.
Những người khác cũng không có đi theo, lúc này chỉ có Trình Nguyên Hoa cùng Diệp Dư Chiêu một trước một sau đi vào nhà bếp.
Nhà bếp rất yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai mở miệng.
Sau một lúc, họ lại mở miệng cùng lúc…
“Anh…”
“Cô…”
“Anh nói trước đi!”
“Cô nói trước đi!”
“…”
“…”
Hai người ngượng ngùng nhìn nhau, một lúc sau Trình Nguyên Hoa đột nhiên cười: “Sao mới hơn tuần lễ không gặp, anh lại xa cách như vậy? Anh muốn nói gì?”
Diệp Dư Chiêu có chút lúng túng sờ sờ mũi, trong lòng có chút khó hiểu lại thấy hiu quạnh.
Đối với Trình Nguyên Hoa mà nói, có thể hơn một tuần anh không tới đối với cô không có gì to tát nhưng đối với anh mà nói, một tuần này là một đoạn thời gian vô cùng khó khăn với anh.
Ban đầu anh tưởng rằng mình sẽ ăn uống không ngon khi ra ngoài và anh sẽ càng nhớ những món ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Nhưng ngay cả khi anh mang theo đồ ăn hút chân không hay bánh ngọt của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký anh vẫn không thấy ngon.
Anh nghĩ không phải đồ ăn ngon, mà là… Trình Nguyên Hoa.
Nhưng thực sự rất khó để anh có thể nói những lời này với Trình Nguyên Hoa. Vì vậy, anh mở to miệng chỉ nói: “Khoảng thời gian này cô có khỏe không? Quán ăn thế nào?”
“Vô cùng tốt.” Trình Nguyên Hoa cười trả lời, xử lý gọn gàng sạch sẽ nguyên liệu trên tay.
Cô còn kể những chuyện xảy ra gần đây trong quán ăn có thêm Tôn Vũ Thừa cho Diệp Dư chiêu nghe, bao gồm tính cách của Tôn Vũ Thừa và tất cả mọi chuyện cho Diệp Dư Chiêu.
Diệp Dư Chiêu nghe xong lại hỏi: “Minh Phẩm Các không có làm chuyện gì chứ?”
Trình Nguyễn Hoa lắc đầu: “Không có.”
Chẳng qua là không biết… Có phải là không có ý định làm cái gì hay là… Chưa làm gì cả.
Hai người lại rơi vào im lặng, không biết nên nói cái gì.
Diệp Dư Chiêu nhìn cô không chớp mắt, cô đang cúi đầu chuyên tâm xử lý nguyên liệu nấu ăn, cô đội mũ đầu bếp tóc vén vào trong, dái tai lộ ra trắng nõn như ngọc, cổ thon dài không có một chút khuyết điểm nào.
Cô không trang điểm, cũng không ăn diện, quần áo của cô là quần áo đầu bếp, sạch sẽ chỉnh tề.
Nhưng cô vẫn trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Món canh Dưỡng nhan trắng da của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký từ trước đến nay không phải là món ăn khoe khoang, giờ danh tiếng của canh Dưỡng nhan trắng da đã được đồn xa, quả thật có nhiều tiền khó mua được.
Một số quý bà đã dùng hết mọi biện pháp để mua canh Dưỡng nhan trắng da.
Hiện tại sân sau vẫn đang đốt bếp lò, nấu hầm bằng nồi đất, hầm hơn hai mươi cái nồi đất, phần lớn là canh Dưỡng sinh và canh Dưỡng nhan trắng da. Hai thứ canh này là thứ cung không đủ cầu ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký và chúng cũng là những thứ khó tìm nhất trên thị trường.
Lần đầu tiên, Diệp Dư Chiêu muốn…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất