Lưu Toàn Bội hỏi: “Ngu mỹ nhân, anh biết sư phụ Nguyên Hoa bị làm sao hả? Sao đột nhiên lại không làm cơm cho cũng ta nữa vậy?”
Sư Huyền: “Cô hỏi anh ta làm gì, sao anh ta có thể biết được!”
Tang Ngu nhếch miệng cười, giọng điệu trêu chọc” “Tôi thật sự biết đó, các người có nhớ khi buổi chiều không, bà chủ Trình đã hỏi các người cái gì không?”
“Cái gì?” Vẻ mặt Lưu Toàn Phúc mờ mịt.
Tang Ngu ghét bỏ nhìn cậu, nhắc nhở nói: “Tám mươi triệu tệ ấy!”
Anh ta dừng một chút, nói rõ ràng: “Bà chủ Trình không có tám mươi triệu!”
Nhất thời mọi người tỉnh ngộ.
A!
Thì ra là bọn họ đả kích bà chủ Trình!
Đã biết nguyên nhân, giải quyết vấn đề cũng dễ dàng hơn.
Nhất thời mấy người họ nối đuôi nhau đi qua, nở nụ cười lấy lòng.
Lưu Toàn Bội bóp vai cho Trình Nguyên Hoa, Lưu Toàn Phúc thì bóp chân, chú Nam thì bóc hạt dưa đưa lên, Nhiễm Lệ nở nụ cười thật thà, Diệp Dư Chiêu thì rót một ly trà đưa qua, Sư Huyền và Tang Ngu ngồi xổm hai bên, ánh mắt không ngừng phóng điện nhìn cô.
Mọi người đều nuông chiều cô.
Trình Nguyên Hoa mở mắt, thản nhiên nhìn bọn họ một cái.
Sư Huyền nói: “Bà chủ Trình à, buổi chiều tôi lừa cô đó, làm minh tinh quả thật có thu nhập rất cao, nhưng chi tiêu cũng rất cao, quần áo mà mỗi lần tôi dự sự kiện, hoặc quần áo mặc khi xuất hiện ở sân bay, đều rất mắc đó! Hơn nữa cũng không thể làm việc quanh năm mà không nghỉ ngơi, tám mươi triệu tệ cũng rất khó kiếm.”
… Đa phần quần áo đều được tài trợ.
… Đương nhiên, anh ta sẽ không nói chuyện này.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa dừng trên người anh ta, tất nhiên là đang nghe.
Sư Huyền lại nói: “Tôi sắp rời khỏi tiệm Mỹ Thực Trình Ký vào đoàn phim rồi, tuy bà chủ Trình chăm sóc tôi, cho phép tôi tìm người mua mang đi, nhưng… Tóm lại cũng không thuận tiện, áp lực cuộc sống rất lớn đó!”
Trình Nguyên Hoa nghe vậy, chân mày cũng thả lỏng một chút.
Chú Nam nói: “Ài, tôi cũng muốn khi rời đi có thể có tiền mua đồ mang về, nhưng đó là tiền của con trai tôi, không phải là của tôi, khi dùng cũng rất ngại! Tám mươi triệu tệ, đến cả tám triệu tệ tôi cũng không có!”
… Thật ra tiền của con trai dùng lâu rồi, cũng rất tốt.
Lưu Toàn Phúc, Lưu Toàn Bội: “Tuy nhà của chúng tôi rất tốt, nhưng chúng tôi cũng không thể bán được, tám mươi triệu tệ chỉ có thể thể nhìn thôi đó là giá trị của căn nhà tám mươi triệu tệ, mà không phải tiền mặt!”
… Quả thật không thể bán, bởi vì trong tài khoản của cậu còn mấy chục triệu, không thiếu tiền.
Nhiễm Lệ cười thật thà: “Đồ của tôi là đồ tổ tiên truyền xuống, đương nhiên không thể bán được. Tôi là đàn ông lại không đeo được, tiền trên người là sau khi vào quán mới có, là lương của bà chủ Trình phát cho tôi.”
… Có một ít bất động sản gì đó ở Thượng Hải, đừng nói tới.
Trình Nguyên Hoa nhìn anh ta, thở dài một hơi, sờ đầu anh ta: “Không có chuyện gì.”
Đây mới thật sự là không dễ dàng.
Trừ bỏ tài sản của tổ tiên, thì không có gì cả.
Ánh mắt Diệp Dư Chiêu như dao găm nhìn cô vươn tay sờ đầu Nhiễm Lệ.
Nhiễm Lệ… Gương mặt già cũng đỏ lên.
Tang Ngu trực tiếp đỏ mắt, nhìn chằm chằm Trình Nguyên Hoa: “Còn tôi? Tôi có căn nhà trị giá khoảng một trăm triệu, nhưng canh Dưỡng nhan trắng da một chén hơn ba triệu tệ nếu tiếp tục uống, lại không có thu nhập khác, không bao lâu nữa, trên người tôi không có tiền uống, chỉ có thể bán nhà thôi!”
… Cũng may anh ta không chỉ có một căn nhà!
Trình Nguyên Hoa thấy vậy, cũng sờ đầu anh ta, thở dài: “Thì ra anh cũng không dễ dàng gì.”
Tang Ngu ngẩng đầu: “Vậy cô giảm giá cho tôi sao?”
Trình Nguyên Hoa không chút do dự: “Không giảm giá.”
Tang Ngu: “…”
Trình Nguyên Hoa lại sờ đầu: “Ngoan, trở về bán nhà đi, bán rồi thì có thể uống cả đời!”
Tang Ngu: “…”
Cuối cùng, Trình Nguyên Hoa dời ánh mắt trên người Diệp Dư Chiêu.
Dù sao, những người khác đều nói bản thân muốn kiếm được tám mươi triệu cũng không dễ dàng gì, cũng nói bây giờ bản thân cũng ở tình cảnh thu không đủ chi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất