Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Tang Ngu: “…” Trước ánh mắt cười nhạo của Sư Huyền, anh ta nhắm mắt tiếp nhận cái bật lửa. Sau đó, hai người cười nhạo lẫn nhau, nơm nớp lo sợ hướng về phương hướng của mình mà đi: “Anh cũng đừng sợ a.”
“Là anh đừng sợ thì có.”
“Ha ha, ai sợ một chút sẽ biết.” Cả đám người Trình Nguyên Hoa cười đến mức gập cả người. Hai người đều là lần đầu tiên đốt pháo hoa, Sư Huyền còn khá một chút sau khi đốt lửa thì lập tức hét lên rồi chạy.
Tiếng pháo nổ “Lốp bốp” vang lên, mà lúc này, Tang Ngu mới vừa vặn lấy tay ra ngoài. Vừa nghe thấy tiếng pháo nổ thì đã bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, lần khẽ run rẩy này vừa lúc làm lửa bị đốt đến kíp nổ.
“A” Tang Ngu bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch, cấp tốc quay người chạy đi. Thời tiết lạnh làm tuyết rơi kết lại thành băng nên trên đường có chút trượt, thời điểm Tang Ngu chạy đến trước mặt Trình Nguyên Hoa thì bỗng trợt chân một cái, ai cũng có thể thấy rõ thân thể của anh ta đang hướng về phía Trình Nguyên Hoa mà nhào tới.
Trình Nguyên Hoa sững sờ, bên cạnh, Diệp Dư Chiêu tay mắt lanh lẹ, duỗi tay ra kéo Trình Nguyên Hoa về phía mình. Sau lưng Tang Ngu, pháo hoa xông lên trời, tỏa sáng rực rỡ trong nháy mắt.
Trình Nguyên Hoa chỉ cảm thấy mình bị một lực kéo mạnh vào trong ngực, đầu cúi trong ngực người kia nên Diệp Dư Chiêu không nhìn thấy được rõ biểu cảm của cô. Bởi vì anh thường xuyên rèn luyện nên dáng người rất tốt, đến mức Trình Nguyên Hoa cúi đầu trên ngực của anh cũng có thể cảm giác được bắp thịt cứng rắn. ‘dáng người của anh chắc chắn rất tốt, không biết có tám múi cơ bụng hay không…’ Nghĩ như vậy, Trình Nguyên Hoa lắc đầu mãnh liệt, ý đồ để đầu của mình tỉnh táo lại. Cô vừa mới làm gì vậy? Vậy mà lại nghĩ Diệp Dư Chiêu có mấy múi cơ bụng!
Cô điên rồi sao?
Trình Nguyên Hoa không dám nghĩ nữa, ngẩng đầu, ánh mắt lại đụng vào một đôi mắt thâm trầm như biển… Diệp Dư Chiêu có vẻ ngoài rất đẹp, anh không chỉ đẹp mắt mà ngũ quan còn rất tinh xảo, nhưng bởi vì thường xuyên mang gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén cho nên khiến cho người khác không dám cẩn thận nhìn kỹ ngũ quan của anh, giống như là khi nhìn nhiều thì sẽ khiến cho đối phương tức giận.
Anh không tao nhã như Tang Ngu, mọi lúc đều bao bọc bản thân mình bằng vẻ lạnh lùng, cho nên dù người khác cảm thấy anh đẹp trai, nhưng cũng không thật sự nhìn thấy rõ anh rốt cuộc đẹp trai đến mức nào, ngũ quan tinh xảo bao nhiêu.
Nhưng Trình Nguyên Hoa thì ngược lại, cô biết rất rõ.
Diệp Dư Chiêu bình thường ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký luôn cùng bọn họ ngồi chung bàn ăn uống, còn có lúc ngồi trong phòng bếp thật lâu, vì đồ ăn ngon mà tranh giành, có nhiều yêu cầu…
Trình Nguyên Hoa biết rõ vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt này, kỳ thật không phải là bộ mặt thật sự của anh.
Cô vẫn luôn biết Diệp Dư Chiêu đẹp không thua Tang Ngu, nhưng lúc này ánh mắt hai người giao nhau, biểu cảm trong mắt anh không những khó hiểu mà còn phức tạp, nhưng không biết vì sao lại giống như có khả năng câu đi hồn phách, khiến Trình Nguyên Hoa nhìn có chút si mê.
Tay của Diệp Dư Chiêu đặt trên eo Trình Nguyên Hoa không kiềm được mà siết càng lúc càng chặt, bởi vì cô được bao bọc bởi chiếc áo bông lớn nên dù người có chút nhỏ nhắn, lúc ôm cũng cảm thấy rất thoải mái và mềm mại, thậm chí Diệp Dư Chiêu còn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cô dù cách một lớp áo.
Nhìn đôi mắt ngập nước của cô…
Sắc đỏ từ tay Diệp Dư Chiêu chẳng mấy chốc đã kéo dài lên đến trên mặt, bởi vì mặt có chút nóng nên hai vành tai của anh cũng bất giác mà đỏ bừng theo.
Chủ quán Trình…
Đẹp quá!
Một người đàn ông có địa vị như Diệp Dư Chiêu, không phải chưa từng thấy qua những ngôi sao lớn, thậm chí còn từng gặp qua rất nhiều người đẹp nổi danh, hơn nữa là những tiểu thư quyền quý.

Ads
';
Advertisement