Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Không chỉ có vậy, thịt viên này còn là những loại thích hợp với nồi lẩu nhất so với những loại thịt viên bọn họ từng ăn! Lại nhớ đến những viên thịt mà bọn họ ăn được ở trong các tiệm lẩu khác, đúng thật là không dám tưởng tượng rốt cuộc là tại sao mình lại ăn hết! Nồi lẩu quá ngon, ngon đến mức nửa giờ sau tiết mục cuối năm vừa mới bắt đầu thức ăn trên bàn đã được xử lý hơn nửa.
Thịt viên sắp hết nên bọn họ cũng không đoái hoài tới tiệc tối liên hoan náo nhiệt mừng năm mới, đều bận rộn tranh đoạt thịt viên. “Cho tôi!”
“Đây là tôi thấy trước!”
“Tại sao anh lại không nói là do tôi nấu luôn đi?”
“Tôi muốn ăn cá viên, vậy tôi đổi miếng gà viên này cho anh nhé?”
“Được.” Không khí náo nhiệt, Diệp Dư Chiêu tâm tình không vui cũng ăn uống rất vui, đắm chìm trong thức ăn ngon, không để ý tới cảm xúc không tốt của mình. Chỉ là vừa rồi cùng mấy người Sư Huyền tranh đoạt thịt viên, thì lại gắp vào trong bát của Trình Nguyên Hoa, anh nhìn Trình Nguyên Hoa ăn so với mình ăn còn cao hứng hơn.
Ngay cả Tang Ngu lúc trước vẫn phân vân xem có nên ăn lẩu không, bây giờ hiển nhiên đã quên đắn đo lúc trước mà vùi đầu ăn, còn cùng mấy người Sư Huyền tranh cướp. 8h 10 phút, đồ ăn cũng chỉ còn lại một ít, mọi người gần như đều đã ăn no, Sư Huyền ăn được rất nhiều thậm chí đã ăn quá no.
Anh ta sờ lấy bụng của mình, ợ một cái: “Nghỉ một lát, chờ qua một lúc, chút nữa tôi vẫn còn có thể ăn!” Tang Ngu híp mắt nhìn đáy nồi, thở dài, một mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc không còn thịt viên…” Những người khác gật đầu phụ hoạ, Trình Nguyên Hoa tuy cũng ăn rất no rồi nhưng khi nhìn ánh mắt của bọn họ lại không nhịn được cười nói: “Ai đó cầm cho tôi một chút thịt bò cùng thịt gà trong tủ lạnh tới đây đi, còn có tấm thớt, dao phay, gia vị.”
Tiếng nói vừa truyền đến, những người khác đã “sột soạt” nhìn về phía cô, ngay sau đó Sư Huyền, Tang Ngu, Nhiễm Lệ đều vặn vẹo người đứng dậy đi thẳng đến phòng bếp. Thế là, Trình Nguyên Hoa ở một bên vừa xem tiết mục cuối năm vừa làm them hai đĩa thịt bò viên cùng thịt gà viên, không ướp gia vị từ sớm cho nên cảm giác hơi kém đi một chút, nhưng cái này cũng chỉ là cảm giác là tương đối kém hơn thịt viên của tiệm mỹ thực Trình Ký một chút, nếu so sánh với bên ngoài thì vẫn ngon hơn các loại thịt viên khác rất nhiều.
“Bà chủ Trình! Cô quá tốt rồi, hu hu!” Sư Huyền ăn đến nhóm thịt viên thứ hai, một mặt kích động nói.
Tang Ngu thì nói: “Quả nhiên là người tôi thích, thật tốt!”
Lời nói của anh ta vừa dứt, lập tức nhận được một chữ của Diệp Dư Chiêu cùng Sư Huyền Nhất: “Cút.”
Không thể nghi ngờ cơm tất niên tiệm mỹ thực Trình Ký rất náo nhiệt, Sư Huyền đã đăng ảnh lên nhóm, Trình Nguyên Hoa cũng đăng lên blog chính thức nhưng ảnh chỉ có nồi lẩu của tiệm mỹ thực Trình Ký, tuy không có bóng dáng một người nào cả, nhưng đồ ăn trước mắt cũng đã đủ khiến đám dân mạng kêu “ngao ngao”.
11h30 tối, sau khi ăn quá no thì đám người Sư Huyền cuối cùng cũng thu thập bát đũa. Đợi đến lúc bọn họ đi ra, khoảng cách đến nửa đêm 12h đã chỉ còn lại 10 phút.
“Đi đi đi, bắn pháo hoa thôi!” Sư Huyền không kịp chờ đợi nói.
Trình Nguyên Hoa trùm áo bông dày lên, chỉ huy đám người mang đồ ra ngoài, bên ngoài đã mở đèn, xa xa đã có thể trông thấy cây cối đang khoác chiếc áo tuyết, bọn họ nhanh chóng mang theo pháo ra cửa lớn.
“Sư Huyền, anh đi đốt pháo nhé?”
Trình Nguyên Hoa cầm cái bật lửa, tiếng nói lộ ý cười.
Sư Huyền rụt cổ một cái.
Tang Ngu trào phúng: “Như thế nào? Không dám sao?”
Sư Huyền: “!” Anh ta đoạt lấy một cái bật lửa, trừng mắt: “Ai nói ông đây không dám, ông nội nhà anh, tôi rất dũng cảm! Anh mới là kẻ không dám, kẻ không dám là anh!!!”
Tang Ngu không nói chuyện. Trình Nguyên Hoa đưa một chiếc bật lửa khác cho Tang Ngu, tiếng nói lộ ý cười: “Ngu Mỹ Nhân, cũng đi đốt pháo hoa nhé?”

Ads
';
Advertisement