Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Ngu Mỹ Nhân, nghe thấy không, cậu ở chỗ này cũng không giúp đỡ được cái gì, đi thôi, chúng ta cùng đưa hàng đi!”
Sư Huyền đứng lên, vẻ mặt mang theo nụ cười xấu xa.
Tang Ngu: “…”
Anh ta chậm rãi đứng lên: “Đi thì đi, dù sao cũng là anh lái xe.”
Sư Huyền: “…”
Trình Nguyên Hoa đã bắt đầu ra bên ngoài lấy đồ, chỉ là bánh ngọt thôi đã có sáu hộp, không chỉ có bọn họ ăn, thậm chí còn có đồ bọn họ phải tặng cho người khác.
Còn có những món khác được giữ ấm như chân giò muối sốt… thậm chí còn có các loại bánh ngọt.
Sư Huyền trừng to mắt, nhìn mỗi loại một lần: “Thịnh soạn như vậy sao!”
Trình Nguyên Hoa không nói gì, cầm ra ngoài. Sư Huyền cùng Tang Ngu cũng cầm đồ đuổi theo, mãi cho đến đi ra cửa lớn, Sư Huyền còn nói: “Không cần thịnh soạn đến mức như vậy chứ! Bà chủ Trình, mặc dù tôi ở chỗ này ăn tết, nhưng qua năm tôi sẽ phải rời đi rồi, cô không chuẩn bị quà tết cho tôi sao?”
Tang Ngu: “A, nghĩ đến thì thấy như vậy cũng tốt.”
Sư Huyền: “… Tôi đang nói chuyện cùng bà chủ Trình, liên quan gì đến anh!”
Tang Ngu khinh miệt nhìn anh ta một cái, không nói chuyện, một mặt “Lười phải nói cho anh”.
Ba người vừa mới cất đồ vào ghế sau, một cái chiếc xe quen thuộc khác từ bên ngoài lái tới. Sư Huyền huýt sáo, vui vẻ: “Người tới rồi, không cần chúng ta đến đưa!”
Trình Nguyên Hoa cũng sửng sốt một chút, Diệp Dư Chiêu?
Tại sao anh lại đến vào lúc này?
Diệp Dư Chiêu có người nhà ở nhà, chẳng lẽ lúc này anh không ở nhà chuẩn bị cơm tất niên với mọi người sao?
Tại sao anh lại tới tiệm mỹ thực Trình Ký? Xe dừng ở bên cạnh Trình Nguyên Hoa, Diệp Dư Chiêu xuống xe.
Khóe miệng của anh mang theo một nụ cười nhàn nhạt, sau khi đi xuống thì ánh mắt vẫn nhìn Trình Nguyên Hoa, tiếng nói ôn nhu: “Tại sao cô lại ở đây?”
Trình Nguyên Hoa chỉ vào thùng đồ ở phía sau, mờ mịt nói: “Muốn gửi quà tết cho anh…”
Tại sao cô lại có cảm giác… Diệp Dư Chiêu này trở nên có chút khác lạ?
Diệp Dư Chiêu nghe vậy thì nhãn tình sáng lên, hướng về phía Trình Nguyên Hoa tới gần một bước, tiếng nói lộ ra nụ cười: “Vậy thì cảm ơn cô trước, đêm nay tôi ở chỗ này ăn cơm tất niên, hoan nghênh không?”
“Hoan nghênh…” Trình Nguyên Hoa vô ý thức lẩm bẩm nói, lập tức lại hỏi: “Anh không ở nhà ăn cơm tất niên sao?”
Diệp Dư Chiêu mím môi: “Nghe nói mọi người ăn lẩu, tôi tới ăn ké một bữa.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Đây là vì ăn lẩu, một năm liên tục không ăn cơm tối ở nhà, đúng thật sự là trâu bò. Cô nuốt nước miếng, một mặt bình tĩnh nói: “Được rồi, nếu anh muốn ở chỗ này ăn thì ở chỗ này ăn đi, vậy những món đồ tết này sẽ để ở ghế sau xe anh, ngày mai anh tự mình mang về.”
“Được.” Diệp Dư Chiêu gật đầu.
Trình Nguyên Hoa lại đem đồ vật ra bên ngoài, Diệp Dư Chiêu đưa tay cầm đồ trên tay của cô, lời nói ôn nhu: “Cô nghỉ ngơi đi, cứ để tôi chuyển những vật này nặng.”
Trình Nguyên Hoa: “?”
Những vật này… Chỉ là nhiều, không nặng nha!
Hai người ở bên cạnh, Sư Huyền mang khuôn mặt ghét bỏ: “Chậc chậc, đủ rồi đấy! Diệp Dư Chiêu anh không nhìn thấy chúng tôi ở đây sao?”
Diệp Dư Chiêu này đã hoàn toàn đem hai người họ thành không khí!
Lúc này Diệp Dư Chiêu mới ngẩng đầu nhìn về phía Sư Huyền, trên thực tế, đương nhiên là anh nhìn thấy, chỉ có điều bởi vì trong mắt chỉ có Trình Nguyên Hoa cho nên vô ý thức không để mắt đến bọn họ.
Nghe được lời Sư Huyền nói, Diệp Dư Chiêu lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi nhanh chóng mang hết mấy món đồ vào ghế sau xe.
Sau đó lại nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, ánh mắt khôi phục vẻ ôn nhu: “Bên ngoài rất lạnh, nhanh chóng đi vào đi.”
Mặt của anh rất lạnh, nhưng ánh mắt rất ôn nhu Trình Nguyên Hoa sững sờ vài giây cũng nhanh chóng hồi phục lại: “À a…”
Nhiều ngày không gặp như vậy, hình như Diệp Dư Chiêu thực sự thay đổi không ít. Nhưng mà thay đổi chỗ nào thì Trình Nguyên Hoa lại nhất thời nói không nói ra được.

Ads
';
Advertisement