Trình Nguyên Hoa cũng không định giá cả cao, coi như đây là phúc lợi nên kiếm chút tiền công là được, cô tính lại chi phí sau đó niêm yết giá: “288 tệ, không miễn cước phí.”
Thế là, khu bình luận lại bắt đầu kích động.
Mẹ ơi! Hôm nay Tiệm Mỹ Thực Trình Ký vậy mà lại có một món ăn chỉ hơn một trăm tệ! Một hộp bánh ngọt mười mấy miếng, tổng hết chưa đến ba trăm tệ!
Bây giờ trên thị trường cũng có rất nhiều loại bánh bích quy thủ công, nhưng hầu như một hộp đều hơn mấy trăm tệ!
Tiệm mỹ thực Trình Ký có bốn loại bánh ngọt vô cùng ngon, bà chủ Trình tự mình làm, còn có thể không ngon bằng những chiếc bánh bích quy làm thủ công kia sao?
Mặc dù giá tiền này có cao hơn các loại bánh khác trên mạnh, nhưng đối với tiệm mỹ thực Trình Ký… Quả thực là giá rẻ!
Không có lượt chia sẻ nào nhưng lại có cả trăm người nhấn like, bình luận thì đến mấy ngàn. Đặng Hữu nhìn chằm chằm thời gian tập trung chuẩn bị mua, không chỉ có anh ta, sau khi anh ta phát hiện ra còn lập tức nói cho người trong nhà.
Lúc này người nhà bọn họ đều không ai chơi đùa, thậm chí còn không làm cơm tất niên như mọi năm mà ngược lại người thì khoanh tay chờ đợi, người ôm máy tính bảng, người ôm máy tính, một nhà bốn miệng, tùy thời chuẩn bị ra tay.
“Xác suất chúng ta cướp được có lớn không?” Mẹ Đặng hỏi.
Đặng Hữu nghĩ một chút, nói: “Con cảm thấy rất cao, dù sao bọn họ cũng đã nói là sẽ bán hai trăm hộp, lúc này mới hơn 20 phút, sẽ có bao nhiêu người chú ý tới chứ?”
Mẹ Đặng suy nghĩ một chút thấy cũng phải.
Tiệm khác muốn làm cái gì thì đều bắt đầu thông báo trước vài ngày, tiếp đó đợi đến 0 giờ, tất cả mọi người sẽ cùng nhau mua nào giống tiệm mỹ thực Trình Ký, hơn 20 phút trước mới nói, bây giờ liền bắt đầu tranh đoạt. Bài đăng chỉ mới lên hơn 20 phút, lại là ba mươi tết, chắc chắn không có nhiều người chú ý tới!
“Còn có ba mươi giây! Đừng thất thần, bây giờ chúng ta bắt đầu!” Cha Đặng vừa dứt lời Đặng Hữu liền liên tục click vào nút “Mua hàng”. Đồng hồ đúng ba giờ, cú click chuột của anh bỗng đơ một lúc sau đó liền bị văng ra, màn hình hiển thị chữ “Đã hết”!
Đặng Hữu: “?”
Mẹ Đặng: “Không còn, mẹ không mua được!”
Cha Đặng: “Cha cũng không được…”
Em gái Đặng: “Anh, em cũng không được…”
Đặng Hữu: “Không phải chỉ mới đăng bài gần nửa tiếng thôi sao? Tại sao lại có nhiều người tranh cướp như thế!”
Trên blog chính thức, người mua được thì vui mừng khôn xiết, người không mua được thì hùng hùng hổ hổ muốn tiệm mỹ thực Trình Ký lại bán thêm một ít.
Nhưng lần này, ngay cả Dương Lâm cùng Từ Tú Uyển mềm lòng cũng không tiếp tục nói thêm hàng.
Trình Nguyên Hoa nhìn thấy vậy thì đóng máy tính lại đứng lên: “Chuẩn bị đồ ăn buổi tối thôi, Nhiễm Lệ giúp tôi một tay.”
Cô dừng lại một chút, còn nói: “Sư Huyền cùng Tang Ngu đi gửi quà tết giúp tôi.”
Sư Huyền vừa tách hạt dưa được một lúc, mờ mịt nói: “Còn phải tặng quà tết cho ai nữa sao?”
“Diệp Dư Chiêu.”
Sư Huyền bĩu môi: “Tại sao lại không để anh ta tự mình đến lấy?”
Mặc dù Diệp Dư Chiêu không làm việc ở tiệm mỹ thực Trình Ký, nhưng cũng không khác người ở tiệm mỹ thực Trình Ký là bao, anh thường xuyên đến đây ăn ở.
Trình Nguyên Hoa: “Bảo anh đi thì đi đi.”
Đây còn không phải là do cô vẫn luôn nhờ Diệp Dư Chiêu hỗ trợ nên vẫn còn có chút áy náy sao.
Mặc dù không biết tại sao gần đây Diệp Dư Chiêu không đến, nhưng cô vẫn phải tặng quà tết, cũng xem như không uổng công đối phương đi qua trợ giúp tiệm mỹ thực Trình Ký nửa năm.
Tang Ngu chen vào nói: “Cái đó, chỉ cần Sư Huyền đi là được, tôi không cần đi!”
Trình Nguyên Hoa: “Anh ở lại chỗ này cũng không giúp đỡ được cái gì, có hơi nhiều đồ nên anh cùng Sư Huyền đi đi, giúp anh ta xách một vài thứ.”
Tang Ngu: “…”
Mặc dù Sư Huyền có chút không tình nguyện, dù sao lúc này mà đến Bắc Kinh thì phải đợi qua 7h mới có thể quay về, nhưng nếu có Tang Ngu cùng đi theo thì anh ta lại cảm thấy tâm lý thăng bằng hơn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất