… Hiển nhiên đều là đi ăn bánh ngọt.
Trình Nguyên Hoa lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Chỉ còn Tang Ngu ngồi lại đây, cô kinh ngạc hỏi: “Sao anh không đi ăn?”
Không phải lúc nãy còn nói bụng đã trống rỗng rồi sao?
Tang Ngu nhìn cô, bộ dạng của anh ta rất đẹp, khi đôi mắt phượng đầy tình cảm nhìn Trình Nguyên Hoa, vẫn rất quyến rũ.
Vẻ mặt anh ta đáng thương, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bà chủ Trình… Thật sự muốn tôi giết cá sao? Đôi tay này của tôi…”
Anh ta giơ bàn tay tinh tế trắng nõn lại xinh đẹp, khớp xương của bàn tay rất rõ, trong số tất cả những người đàn ông mà Trình Nguyên Hoa đã gặp qua, cũng chỉ có Diệp Dư Chiêu mới có thể so sánh được.
Đối phương còn cắn môi, mắt phượng tràn đầy tình cảm…
Trình Nguyên Hoa trầm mặc một lát, nói: “Nếu không thì làm ruộng? Hay gọi món gì đó.”
Tang Ngu: “…”
Cô nói gì?
Má nó cô chơi tôi hả?
Thấy ánh mắt nghiêm túc của Trình Nguyên Hoa, Tang Ngu cúi đầu, bả vai đều sụp xuống, giọng điệu cũng yếu ớt: “Bỏ đi, để tôi giết cá đi.”
Vì thế, trước bữa tối, Sư Huyền đã dẫn Tang Ngu theo đi giết cá.
Sư Huyền vừa giết cá vừa giải thích, rất đẫm máu.
Tang Ngu vừa nhìn vừa nôn, vô cùng đau khổ…
Nên khi đến thời ăn cơm tối, cho dù món ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đầy hấp dẫn, Tang Ngu cũng trốn ở sân sau, một miếng cũng không ăn, càng không muốn nhìn cá trên bàn.
Nhìn anh ta đã nôn đến sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là tối nay không thể nuốt trôi đồ ăn.
Sau khi ăn xong, Trình Nguyên Hoa suy nghĩ, nấu một chén sủi cảo của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cùng nước chấm.
Đây chính là món mà người khác muốn ăn cũng khó ăn được một lần, đối với người mới tới, Trình Nguyên Hoa tương đối hào phóng.
Cô bưng đến sân sau.
Sư Huyền liếc nhìn, nhẹ giọng: “Bà chủ Trình của chúng ta có phải đã coi trọng Ngu mỹ nhân không, nếu không sao đối tốt với anh ta như vậy?”
“Ngu mỹ nhân” là buổi chiều khi Sư Huyền giết cá, Lưu Toàn Bội đã đặt cho Tang Ngu.
Lúc đầu đặt lạ “Mỹ nhân ngư”, nhưng Tang Ngu phản đối mãnh liệt, vì thế, đổi thành “Ngu mỹ nhân.”
Không cần phải nói, tên này thật sự không phù hợp.
Sư Huyền vừa dứt lời, trong phòng rơi vào sự yên tĩnh đến quỷ dị.
Nửa ngày sau, Diệp Dư Chiêu mới đen mặt nói: “Khi các người mới tới, bà chủ Trình không tốt với các người sao?”
Sư Huyền: “…” Hình như cũng có đạo lý, lúc đầu Trình Nguyên Hoa đối xử với anh ta còn tốt hơn Tang Ngu bây giờ nhiều!
Lưu Toàn Phúc: “…” Đúng, đối với người mới tới, sư phụ luôn rất kiên nhẫn.
Lưu Toàn Bội: “…” Bộ dạng của Ngu mỹ nhân đẹp như vậy? Đối xử tốt với anh ta cũng là điều đương nhiên.
Chỉ là… Cô ta phải đổi CP sao?
Nhiễm Lệ: “Bà chủ Trình luôn đối xử tốt với chúng ta!”
Anh ta cười thật thà, ánh mắt nghiêm túc.
Trịnh Uyển cũng gật đầu đồng ý, tuy rằng những người khác không gật đầu, nhưng ánh mắt cũng là sự tán đồng.
Chỉ có Diệp Dư Chiêu, ánh mắt nhìn về phía sân sau, ánh mắt sâu thẳm khó mà phân biệt được.
Sân sau.
Trình Nguyên Hoa đem sủi cảo và nước chấm lên bàn trà bên cạnh chiếc ghế dựa, mỉm cười ngồi xuống một bên: “Ăn đi, tình huống cơ thể anh thế nào rồi, trong lòng tự biết rõ, đói một bữa với chúng ta là chuyện nhỏ, nhưng đối với anh thì nó không hề nhỏ.”
Lúc này sắc mặt của Tang Ngu trắng bệch, yếu ớt có thể thấy được bằng mắt thường.
Nghe vậy, anh ta khoát tay.
Trình Nguyên Hoa chỉ gõ vào chén, đưa đũa cho anh ta.
Ánh mắt của cô rất bình tĩnh, không có sự lo lắng, cũng không có bất cứ cảm xúc nào khác.
Chỉ đơn thuần giống như muốn đưa đôi đũa cho anh ta.
Tang Ngu thấy ánh mắt của cô, không nhịn được vươn tay ra, nhận lấy đôi đũa.
Trình Nguyên Hoa ngồi bên cạnh, nhìn những hoa tuyết lại bắt đầu tung bay.
Bọn họ đã sửa sang lại sân sau, không có mái che, nhưng bốn phía bị che lại bằng mặt kính, chỉ để lại một khoảng trống ở giữa.
Không chỉ có vị trí trống trải, lại có thể ngắm tuyết, hít thở không khí.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất