Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Đầu tiên Tang Ngu nhìn Sư Huyền, sau đó mới nhìn Trình Nguyên Hoa: “Đây cũng phải cảm ơn Sư Huyền, vừa mới nôn xong, bụng đã trống rỗng, bây giờ còn có thể ăn được rất nhiều thứ. Có thể nếm ăn được, lại không tăng cân, thật sự rất cảm ơn anh.”
Sư Huyền: “…”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cô nhìn Sư Huyền lại nhìn Tang Ngu, cúi đầu, quyết định im lặng ăn bánh ngọt thôi.
… Vẫn là không nên tham gia vào tranh chấp giữa đàn ông.
Tầm hạ chính là bánh đậu xanh, tên này là do hệ thống đặt, Trình Nguyên Hoa cũng lười sửa lại, cứ dùng như vậy.
Tên này nghe cũng rất hay, nhưng những món bánh khác thì vừa nghe tên đã biết đó là cái gì, chỉ có bánh ngọt làm từ đậu xanh này, gọi là bánh tầm hạ, không thể đoán được là bánh đậu xanh, còn phải để nguội mới ăn.
Hơn nữa về giá cả và chi phí trong đó, thì bánh tầm hạ là mắc nhất.
Trình Nguyên Hoa nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ở thời tiết mùa đông này, hương vị này hơi lạnh, rõ ràng không có bị đông lạnh, nhưng có một hương vị mát lạnh rất độc đáo.
Sau khi vào miệng lập tức tan ra, hương vị của đậu xanh vốn tươi mát và hơi ngọt.
Bánh tầm hạ này có thể nói là có được tất cả các điểm mạnh, có một chút vị kem nhưng không quá ngọt, hương vị của đậu xanh có hơi thô, nhưng hương vị đậu xanh của miếng bánh ngọt này chỉ có mịn, không hề bị thô.
Sau khi tan ra, trong nháy mắt giống như được bao quanh trong đậu xanh.
Lại giống như ở giữa mùa hè nắng chói chang, xung quanh là cây xanh thoáng mát.
Lần trước món ăn có thể khiến người khác như lạc vào vùng hoang dã chính là món lê viên ngào đường mật, khi món này bị xóa khỏi thực đơn, rất nhiều khách hàng đã kêu gào một mảnh trời.
Tầm hạ, tầm hạ.
Khi ăn miếng bánh đậu xanh này, mới biết tại sao lại kêu nó là bánh tầm hạ.
Tuyệt vời.
“Ăn thật ngon!” Ánh mắt Lưu Toàn Bội sáng lên.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có một sức hấp dẫn riêng, mỗi món ăn đều rất ngon, hơn nữa lại không giống nhau!
Bánh hạt sen một miếng lại ngon hơn một miếng, bánh hạt dẻ thần tương có thể chinh phục người khác trong nháy mắt, bánh đậu đỏ tương tư khiến người khác cảm nhận được sự tương tư trong món ăn, mà bánh tầm hạ lại mang đến cho người khác một trải nghiệm không giống nhau.
Đều là những món ngon mà cả đời này bọn họ chưa từng ăn qua, cũng tin tưởng, rất khó có nơi nào có thể làm ngon hơn Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Những người khác cũng phụ họa gật đầu, liếm đầu ngón tay, lại động lòng nhìn về hướng nhà bếp.
Chỉ có Trình Nguyên Hoa để lại một miếng cho Hoàng Thượng đang loanh quanh ở dưới đất, những người khác đã cắn hai ba cái ăn vào miệng.
Từ Tú Uyển cười nói: “Trách không được Hoàng Thượng chỉ nhận một mình Nguyên Hoa là chủ nhân, không chỉ vì Nguyên Hoa cứu nó, Nguyên Hoa cũng nhớ nó nhất!”
Chó con Hoàng Thượng này luôn đối với Trình Nguyên Hoa vĩnh viễn là bộ dạng nịnh nọt, Trình Nguyên Hoa kêu nó làm cái gì nó đều làm, thường làm những hành động làm nũng và đáng yêu với Trình Nguyên Hoa.
Ở trước mặt những người khác, thì có chút kiêu ngạo, có phần giống dáng điệu của “Hoàng Thượng.”
Ở trước mặt Dương Lâm và Từ Tú Uyển còn đỡ, biết ai là trưởng bối, cũng không gây chuyện. Ở trước mặt đám người Sư Huyền thì cũng đơn giản, thường xuyên trêu chọc đám người Sư Huyền, một chút cũng chịu thiệt thòi.
Những người khác nghe vậy, theo bản năng nhìn tay mình đã sạch sẽ chưa.
Sư Huyền ho khan một tiếng: “Chủ yếu là đồ ăn bà chủ Trình làm quá ngon, cho nên tôi mới quên cả Hoàng Thượng.”
Trình Nguyên Hoa ngồi xổm xuống sờ Hoàng Thượng, nói: “Những món bánh ngọt khác đều ở phòng bếp, có thể ăn tùy ý, ăn không hết có thể để Nhóc béo và Bội Bội mang về nhà, buổi tối sẽ làm thêm một ít, sau này sẽ làm quà cho khách, Nhóc béo, cậu đã đặt hộp chưa?”
Lưu Toàn Phúc làm một dấu “Ok”: “Yên tâm, chiều nay lô hàng đầu tiên của hộp sẽ được giao đến!”
Nói xong, Lưu Toàn Bội và đám người Sư Huyền nhìn nhau, đồng loạt chạy về phía phòng bếp.

Ads
';
Advertisement