Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trong bụng Tang Ngu đầy bánh ngọt, cho nên chén của anh ta là nhỏ nhất.
Vốn anh ta không định ăn mỳ, dù sao trước đây cũng không thích ăn mì, nhưng ai biết đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lại có sức hấp dẫn như thế, nhìn thành phẩm, lại ngửi mùi, thì nước bọt đã chảy khắp nơi.
Bây giờ Tang Ngu đã có chút hối hận.
Đợi đến khi ăn mì, anh ta mới hoàn toàn hối hận.
…Lúc nào ăn bánh ngọt mà không được?
… Sao lại muốn ăn bánh trước khi ăn mì Bương Bương chứ?
… Quả nhiên anh ta vẫn còn quá ít kinh nghiệm!
Mới ăn được mấy miếng mì, Tang Ngu đã có hơi no.
Nhưng bởi vì chén mì Bương Bương này thật sự là rất ngon, cho nên anh ta ăn từng miếng, từ từ ăn.
Khi còn một phần ba chén mỳ, bụng của anh ta đã không chứa nổi nữa.
Còn có bánh nếp đậu đỏ chưa ăn nữa, anh ta chỉ có thể ăn được một miếng, phần còn lại thì được chia cho những người khác.
Hối hận!
Ai biết lại ngon như vậy!
Lúc này Tang Ngu đã hoàn toàn quên mất chuyện hấp thụ, giữ dáng gì đó rồi.
“Quá ngon!”
“Ăn thật thỏa mãn!”
“Nghỉ một chút đi, đợi một chút nữa đi ăn bánh ngọt.”
“Quá ngon rồi, sư phụ Nguyên Hoa, khi nào sẽ làm mì Bương Bương nữa vậy!”

Trình Nguyên Hoa cũng ăn rất no, nghe lời này, cô trả lời: “Trước năm mới có lẽ sẽ không làm nữa, năm sau rồi nói sao đi.”
Tuổi trẻ có lẽ không có nhiều tâm tư như vậy, qua năm mới còn có những sắp xếp khác, cũng sẽ không ăn mì Bương Bương nữa.
Tang Ngu: “?”
Anh ta chỉ mới ăn được nửa chén!
Chén của anh ta cũng nhỏ hơn chén những người khác rất nhiều!
Tang Ngu sắp tức chết rồi.
Anh ta nhẹ nhàng xoa bụng, đã lâu rồi không ăn no như vậy, trước kia đều ăn vừa no hoặc là no tám phần đã dừng lại rồi.
Hôm này hoàn toàn ăn rất no.
Thật sự là quá ngon!
Có cảm giác không ăn thì lỗ, mà ăn thì không dừng lại được.
Trong chén còn lại một phần ba, nhưng Tang Ngu nghĩ tới trước năm mới Trình Nguyên Hoa sẽ không nấu nữa, lại ráng ăn hết.
Sau khi ăn xong, anh ta đứng dậy, vịn vào bàn, no đến không đi nổi.
Sư Huyền thấy vậy, ánh mắt vừa chuyển, nghĩ ra một ý nghĩ quỷ quái, anh ta bước lên…
“Thần Ca của chúng ta, thật sự không ngờ anh cũng chịu đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký làm việc!”
Tang Ngu nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.
Sư Huyền: “Hahaha, muốn tôi dạy anh không? Việc giết cá này, tôi đã làm rất thuận tay, nể tình anh là người mới, tôi có thể dạy anh miễn phí!”
Tang Ngu ngây người, nghi hoặc: “Có ý gì?”
“Anh không nghe bà chủ Trình nói sao? Công việc ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký của anh là giết cá đó!” Vẻ mặt Sư Huyền vui mừng khi người khác gặp họa, thậm chí không hề che giấu.
Anh ta và Tang Ngu vừa nhìn đã chán ghét đối phương, có thể làm cho đối phương không thoải mái, bản thân đã vui vẻ.
Giết cá?
Để anh ta giết cá?
Ánh mắt Tang Ngu rụt lại, gần như không tin vào tai của mình.
… Nhưng trên lý trí, anh ta biết chuyện đó thật sự có thể.
Nếu Trình Nguyên Hoa thật sự như vậy… Thì thật “Không hiểu tình cảm.”
Anh ta nhìn bàn tay đẹp và hoàn mỹ của mình, mặt trên còn đeo một chiếc nhẫn đắt tiền lại tinh xảo.
“Chính miệng bà chủ Trình nói?” Tang Ngu ngước mắt lên.
Cho dù anh ta đang xụ mặt, vẫn đẹp trai như vậy, tuy nhiên trước mặt một người cùng giới tính mà nhìn anh ta không vừa mắt, dù đẹp cũng không chiếm được ưu thế.
Sư Huyền nhíu mày: “Đương nhiên!”
Tang Ngu không nói nữa.
Ánh mắt Sư Huyền trợn tròn, bước lên nói: “Giết cá cũng cần kỹ xảo, cần phải tự mình đi câu, ao cá rất sạch sẽ, cho dù thế nào cũng sẽ có bùn, mỗi lần câu cá xong, những con cái còn sống rất sôi nổi, nhảy nhót dính đầy bùn!”
Tang Ngu siết chặt tay, lông tơ đều dựng đứng lên.
Sư Huyền tiếp tục nói: “Khi giết cá thì cá sống sẽ giãy giụa rất lợi hại, nhưng đừng sợ, dùng dao đâm vào chỗ sau lưng, trực tiếp giết chết, sau đó mổ bụng moi ruột, cạo sạch vảy dính đầy máu, làm sạch nội tạng trong bụng cá, tuy rằng mùi có hơi tanh, nhưng mà…”

Ads
';
Advertisement