Những người khác cũng nhìn về phía bánh hạt dẻ thần tương.
Cái bánh ngọt trước mặt này là trong hai loại bánh đó, ăn xong một cái thì nhớ nhất.
Có lẽ ăn món này nhiều sẽ càng ngán hơn, nhưng rõ ràng, lúc nảy chỉ ăn một miếng nha, cách sự chán ngấy của bọn họ còn rất xa.
Tang Ngu nhìn Sư Huyền, anh ta không thật thà chất phác như Nhiễm Lệ, cho dù lượng đường rất cao, cảm thấy bản thân không nên ăn, cũng sẽ cầm lên.
Chỉ ăn một miếng…
Một chút nữa ăn ít lại, lượng hấp thụ nhất định sẽ ngang bằng lại!
Tang Ngu chuẩn bị tâm lý xong, thản nhiên cắn một cái.
Sau đó… Nhanh chóng ăn xong.
Sau khi ăn xong, anh ta lại hỏi: “Còn nữa không?”
Bị vả mặt rồi.
Nhưng thật sự là quá ngon!
Trình Nguyên Hoa chỉ tay về phía bánh đậu đỏ tương tư, lên tiếng: “Ăn cái này.”
Mọi người bắt đầu tấn công về phía bánh đậu đỏ tương tư.
Tên bánh là bánh đậu đỏ tương tư rất du dương, hương vị… Cũng rất dai dẳng.
Rốt cuộc sau khi ăn xong ba miếng bánh, thì bắt đầu nhớ mãi, đây không phải là tương tư sao?
Ba loại bánh ngọt, mỗi loại ăn một miếng, hận không thể lập tức ăn được một lần nữa tất cả các loại, ăn đến no luôn.
Lưu Toàn Phúc sờ bụng: “Sư phụ, còn bánh tầm hạ nữa, khi nào mới được ăn?”
Trình Nguyên Hoa lấy tất cả nồi hấp ra ngoài, để nguội.
“Lạnh một chút mới ngon, không gấp, mọi người đã ăn không ít đồ ăn vặt rồi, đợi chút nữa lại không ăn nổi những món khác!” Giọng điệu Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười.
Vừa rồi bọn họ đã ăn một chén tàu hũ chưng đường phèn, còn có rất nhiều đồ ăn vặt kiểu cũ, thậm chí còn ăn rất nhiều bánh quy.
Sau khi ăn thêm ba miếng bánh, trừ Nhiễm Lệ và Tang Ngu mới lại ăn, đều đã no một nửa rồi.
“Đợi một chút nữa chúng ta sẽ ăn cái gì?”
Giọng Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười: “Mì Bương Bương và bánh nếp đậu đỏ.”
“!”
“Bà chủ Trình vạn tuế!”
Thật sự là tuổi trẻ!
Bà chủ Trình đối với bọn họ cũng quá tốt rồi!
Trách không được Trình Nguyên Hoa chỉ cho bọn họ ăn mỗi loại một miếng.
Dù sao bánh ngọt để ở đó, muốn ăn lúc nào thì ăn, nhưng mì Bương Bương và bánh nếp đậu đỏ mà Trình Nguyên Hoa làm không phải muốn ăn là được ăn đâu!
Chỉ có một người…
Tang Ngu nói: “Tôi còn chưa ăn được bao nhiêu, còn muốn ăn.”
Anh ta nói câu này rất nhẹ nhàng, chỉ là mắt phượng nhìn Trình Nguyên Hoa chằm chằm, ánh mắt giống như có ngôi sao vỡ vụn.
Ngay cả một cô gái thẳng như thép là Trình Nguyên Hoa cũng phải sững sờ trong giây lát.
Nửa ngày sau, cô thì thầm: “Vậy anh đi ăn đi…”
Tang Ngu nghênh ngang đi về phía nồi hấp.
Ánh mắt những người khác nhìn anh ta chằm chằm.
Diệp Dư Chiêu nhìn Trình Nguyên Hoa, bàn tay đặt trên đầu gối nhéo chiếc quần đến nhăn nhúm.
Bà chủ Trình…
Đây là muốn thay đổi tình cảm, đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ sao?
Ánh mắt của anh càng thâm thúy hơn, nhìn Trình Nguyên Hoa, lại nhìn Tang Ngu.
Ánh mắt quá sâu, khiến người khác không nhìn thấu tâm tư của anh.
Tuy đám người Sư Huyền rất muốn ăn thêm hai miếng nữa, cứ để đó buổi chiều, buổi tối hay ngày mai muốn ăn bánh ngọt thì lúc nào cũng có thể ăn, mà món mì Bương Bương và bánh nếp đậu đỏ của Trình Ký thì chỉ được ăn trong buổi trưa hôm nay, bọn họ biết nên mình nên chọn thế nào.
Phải để bụng đợi một chút nữa ăn món ngon!
Chỉ có một mình Tang Ngu, lấy một miếng lại một miếng, ăn đến sắp no rồi.
Anh ta vừa ăn vừa nhìn đám người Sư Huyền, vẻ mặt thỏa mãn, mấy người khác cũng vừa nhìn trộm anh ta, vừa nuốt nước bọt không ngừng.
Nguyên liệu nấu ăn đã sớm được chuẩn bị, làm cũng rất nhanh.
Không bao lâu, mấy dĩa bánh nếp đậu đỏ, mỗi người một chén mì Bương Bương lớn được bưng ra để trên bàn ăn.
Mấy người họ đã tiêu hóa được một phần đồ ăn lúc nãy, lúc này nhìn thấy mì Bương Bương của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, trực tiếp nuốt nước bọt.
Trình Nguyên Hoa ngửi được cũng cảm thấy rất thơm.
Đây là công thức mà hệ thống mua được, cách làm mỳ là học được từ trong thực đơn ngự thiện của Nhiễm Lệ để lại.
Có thể nói là lợi dụng người khác, khiến Trình Nguyên Hoa rất mong đợi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất