Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trình Nguyên Hoa ho khan một tiếng, nói: “Tôi bảo anh ta làm như vậy, muốn ăn cái gì phải mau thay quần áo ướt rồi đi ăn. Anh không muốn ăn nhưng Nhiễm Lệ còn muốn ăn.”
“Vậy cũng không thể ép tôi mặc vào chứ!”
Trình Nguyên Hoa chính nghĩa nói: “Nếu anh bị cảm thì không phải là gây thêm phiền phức cho chúng tôi sao? Vương Ký đã dặn dò rất nhiều lần, cơ thể của anh còn chưa khỏe, kêu chúng tôi chăm sóc anh cho tốt.”
Tang Ngu: “…”
Nhưng anh ta vẫn tức giận, phất tay áo dài, vẻ mặt không thay đổi.
Anh ta bị ép mặc một bộ quần áo mà bản thân mình nhìn thấy không đẹp, vừa rồi không để ý đến đầu tóc, đã trực tiếp đi ra, nghĩ đến bộ quần áo không đẹp của mình, đầu tóc cũng rối bời, lập tức sốt ruột.
Giọng điệu Tang Ngu không tốt: “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Nhiễm Lệ đưa tay chỉ về một hướng.
Tang Ngu liếc mắt xem thường nhìn anh ta, mặc chiếc quần rộng thùng thình, tức giận rời đi.
Chờ anh ta đi khỏi, Trình Nguyên Hoa nhìn về hướng Nhiễm Lệ, vẻ mặt bát quái: “Này, sao cậu lại lấy quần áo để anh ta mặc vậy? Sao lại chọn một bộ quân phục như vậy?”
Những người khác cũng nhìn qua, vẻ mặt đầy bát quái.
Nhiễm Lệ nhíu mày, cười khổ: “Những bộ khác anh ta cũng không mặc mà!”
Lập tức, anh ta nói lại những chuyện vừa xảy ra…
Anh ta từng ở trong bộ đội, trước khi nhập ngũ, cũng trải qua cuộc sống khó khăn, nói tóm lại từ nhỏ Nhiễm Lệ đã có một cuộc sống rất khó khăn, lần đầu tiên anh ta mới thấy một người đàn ông như Tang Ngu.
Vừa đưa Tang Ngu đến phòng của anh ta, lấy bộ quần áo của anh ta ra.
Sau đó mỗi bộ Tang Ngu đều chê xấu, giống như mặc quần áo như vậy đối với anh ta là một loại sỉ nhục vậy, Nhiễm Lệ cũng không có nhiều quần áo, chỉ có thể trở về xin Trình Nguyên Hoa giúp đỡ.
Đợi khi anh ta trở về, Tang Ngu vừa cởi quần áo.
Khi Nhiễm Lệ vừa đi vào đã nhìn thấy giữa xương quai xanh và cổ của anh ta, có vết sẹo rất rõ ràng, trên làn da trắng noãn hoàn mỹ, đột nhiên lại có một vết sẹo như vậy thì rất xấu.
Đương nhiên, Nhiễm Lệ đã nhìn thấy vết thương còn xấu hơn như vậy, tất nhiên sẽ không ghét bỏ.
Chỉ là ánh mắt của anh ta có chút kinh ngạc, lập tức nhớ tới… Tang Ngu từng bị tạt axit.
Anh ta nghĩ thầm, thật sự thiếu đạo đức, sao có thể tạt axit người khác chứ?
Tang Ngu thấy anh ta nhìn chằm chằm vào vết sẹo, nhất thời tức giận: “Cút đi…”
Nhiễm Lệ ngây người, cũng không có cút ra ngoài.
Tuy anh ta biết Tang Ngu tức giận, nhưng anh ta chất phác thật thà, nghĩ đến Trình Nguyên Hoa đã dặn dò, tùy ý lấy một bộ quần áo, ngốc nghếch nói: “Bà chủ Trình kêu tôi lấy đồ cho anh mặc.”
Anh ta tùy ý lấy một bộ quân trang.
Tang Ngu dứt khoát bùng nổ, bộ dạng thần tiên gì đó cũng không còn, mắng ầm lên, những lời thô tục cũng mắng ra.
Vừa mắng vừa nói: “Không cho anh qua đây! Quần áo xấu như vậy, tôi tuyệt đối không mặc!”
“Lấy móng vuốt của anh ra cho tôi!”
“Thằng ngốc này! Anh buông ra cho tôi!”
Sau đó…
Nhân lúc anh ta đang tức giận mắng mình Nhiễm Lệ đã mặc vào cho anh ta.
Lại thuận tay lấy bộ đồ ướt nhẹp của anh ta ra bỏ vào chậu, còn thêm một ít bột giặt vào.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có rất nhiều người, Trình Nguyên Hoa mua một máy giặt lớn và hai máy giặt nhỏ, quần áo nam nữ không giặt chung.
Nhưng Nhiễm Lệ vẫn theo thói quen tắm cho bản thân, cũng thuận tay đổ lên cho Tang Ngu, chuẩn bị khi ăn gì đó xong sẽ trở về giặt cho anh ta.
Tang Ngu: “…’”
Quần áo cũng đã mặc vào, cũng không thể cởi được.
Vì thế, anh ta chỉ có thể tức giận.
Mọi người trong phòng bếp nghe xong cũng lâm vào trầm mặc.
Lưu Toàn Bội bưng mặt, hai mắt sáng như sao: “Aaaaa… Hình như tôi đã bỏ qua thứ gì rồi?”
“Ý gì chứ?’ Đám người Trình Nguyên Hoa nghi hoặc nhìn về phía cô ta.
Chỉ có Sư Huyền hiểu được, suýt chút nữa đã ném Hoàng Thượng trên tay mình ra.

Ads
';
Advertisement