Cô nhìn vào trong nồi rồi nói: “Sắp ăn được rồi. Đi ép anh ta thay quần áo đi. Thay xong thì ra ăn chút đồ ăn vặt. Tay chân nhỏ bé của anh ta không chống lại được cậu đâu.”
Nhiễm Lệ ngẩn người một chút, sau đó gật đầu và chạy đi.
Anh ta luôn rất nghe lời Trình Nguyên Hoa.
Nhiễm Lệ vừa đi qua, mọi người đều đồng loạt nhìn Trình Nguyên Hoa.
Sư Huyền mỉm cười: “Bà chủ Trình, chị làm rất hay!”
Lưu Toàn Bội bĩu môi, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ Nguyên Hoa, anh ta cảm thấy không đẹp tại sao còn ép anh ta thay.”
Sắc mặt Trình Nguyên Hoa không thay đổi, cười nói: “Điều này cũng không thể trách tôi, anh ta ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thì phải giết cá, nếu cứ ngại xấu ngại dơ như vậy làm sao làm?”
Tang Ngu người này nói dễ nghe là quá chú trọng tiểu tiết, nếu anh ta cứ chú trọng để ý như này thì Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thực sự không phù hợp với anh ta.
“Cái gì? Giết cá?” Lưu Toàn Bội bị sốc.
Những người khác cũng kinh ngạc nhìn cô dường như không thể tin được sao cô có thể nhẫn tâm như vậy, để cho một thần tiên trong sạch đi giết cá?
Trình Nguyên Hoa bưng mấy cái mâm đi ra, tầm mắt vô tình chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có lý chẳng sợ vội vàng bổ sung một câu: “Vậy tôi không để cho anh ta giết cá thì để cho anh ta làm gì? Bộ dạng của anh ta cũng không thể để cho anh ta giao hàng hoặc đón khách đúng không? Vậy còn không phải cho anh ta ăn ở không, chỉ có giết cá mới không gặp ai, rất phù hợp với anh ta?”
Mọi người: “…”
Nói cũng có lý nhưng sao lại cảm thấy kỳ quặc như vậy?
Nghe điều này, Sư Huyền và Diệp Dư Chiêu rất vui.
Sư Huyền trực tiếp bật cười trong khi Diệp Dư Chiêu thì kiềm chế hơn nhiều với nụ cười trong mắt, vẻ mặt không thay đổi chút nào.
“Phải, nên để cho anh ta giết cá. Tôi đã từng làm qua công việc này cũng thích hợp với anh ta!”
Trên mặt anh ta tràn đầy nụ cười đắc ý trên nỗi đau khổ của người khác, một chút che giấu cũng không có.
Diệp Dư Chiêu hùa theo gật đầu một cái, ánh mắt đồng ý.
“Cái gì giết cá?” Giọng nói Nhiễm Lệ có vẻ tò mò.
Sư Huyền vội vàng nói: “Không có gì!”
Anh ta không muốn để Tang Ngu biết chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta tiếp theo, chờ một chút nữa anh ta ăn uống no say rồi sẽ nói công việc tiếp theo của anh ta tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký như vậy mới vui.
“À…” Nhiễm Lệ trả lời và bước vào bếp.
Giọng nói Trình Nguyên Hoa tràn đầy tò mò: “Tang Ngu đâu?”
Nhiễm Lệ xoay người, hướng về phía sau hô lớn: “Mau tới đây!”
Sau đó, Tang Ngu chậm rãi đi vào.
Trong nháy mắt nhà bếp chìm vào im lặng.
Lúc này, cuối cùng Tang Ngu đã thay chiếc áo khoác ướt của mình, anh ta đang mặc quần áo của Nhiễm Lệ. Nhiễm Lệ là một người đàn ông vạm vỡ, quần áo của anh ta cũng rất rộng và dài.
Tang Ngu không thấp nhưng so với Nhiễm Lệ, anh ta thấp hơn một chút chưa kể đến kích thước.
Tang Ngu hiện đang mặc là bộ quân phục màu xanh lục quân đội…
Bộ quần áo quá rộng dường như đang treo trên người anh ta, bên trong có áo phông và áo ghi lê. Chiếc áo khoác hơi rộng nhưng bên trong có áo phông với áo ghi lê, lại có lò sưởi nên không lạnh chút nào.
Quần cũng rất rộng, ống quần lại dài. Tang Ngu xắn lên lộ ra mắt cá chân.
Một bộ quần áo chỉnh tề và nghiêm túc như vậy bị anh ta miễn cưỡng mặc qua… Một cảm giác quyến rũ.
Đặc biệt là bây giờ anh ta còn đỏ mặt, trông anh ta càng hấp dẫn hơn.
Tất nhiên, anh ta đỏ mặt không phải vì xấu hổ mà là vì tức giận.
Lưu Toàn Bội lẩm bẩm: “Thật đúng là yêu nghiệt…”
Tang Ngu trừng mắt, hiếm thấy anh ta không để ý đến hình tượng của chính mình mà nhìn Trình Nguyên Hoa căm giận nói: “Rốt cuộc nhân viên của cô có ý gì? Tôi nói nó xấu quá, tôi không muốn mặc nữa nhưng anh ta vẫn nhất quyết bắt tôi mặc lên!”
Một người đàn ông đẹp trai vẫn đẹp trai ngay cả khi anh ta đỏ mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất