Nếu nó không có hiệu quả con sẽ không uống nữa! Nhưng con nghĩ nó sẽ có tác dụng! Đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký vẫn đáng tin, dù sao bọn họ còn tổ chức đại hội Thưởng thức Ẩm Thực.”
Khuôn mặt mẹ Cảnh bất lực không biết nói gì.
Thật ra Cảnh Vân Lan cũng không chắc chắn nhưng vì cha Cảnh và mẹ Cảnh quan tâm đến cô ấy, đau lòng vì cô ấy cho nên cô ấy chỉ có thể tỏ ra lạc quan và vui vẻ.
Món canh Dưỡng nhan trắng da có hiệu quả hay không, cô ấy không biết được.
Buổi tối.
Cảnh Vân Lan bị đau bụng và chạy vào nhà vệ sinh bốn năm lần liên tiếp.
“Trời ơi, Lan Lan bị sao vậy con?” Vẻ mặt cha Cảnh đau lòng.
Mẹ Cảnh nghiêm túc sắc mặt lạnh lùng, rất tức giận: “Nhất định là con ăn uống linh tinh. Hôm nay con không ăn cơm mà uống món canh đó, bây giờ bị như vậy? Mau chuẩn bị đi, chúng ta đi bệnh viện xem có phải là ngộ độc thực phẩm hay không.”
Mẹ Cảnh vừa tức vừa lo lắng.
Cha Cảnh cũng mắng: “Quán ăn này buôn bán kiểu gì vậy, không biết đã qua kiểm định an toàn thực phẩm chưa. Thứ gì cũng đem ra bán lại bán đắt như vậy! Thật đáng tiếc khi tôi từng nghĩ quán ăn đó cũng không tệ!”
Cảnh Vân Lan từ phòng vệ sinh đi ra, rót cho mình một ly nước: “Cha mẹ, con không sao. Chỉ là chân hơi tê, bụng vẫn không được dễ chịu, con đi ngủ trước.”
Nói xong, cô ấy vịn tường trở về phòng ngủ.
Cha Cảnh và mẹ Cảnh nhìn nhau, mẹ Cảnh thở dài: “Để sáng mai xem có đỡ hơn không, nếu không ổn thì đưa con bé đi bệnh viện! Thiệt là, tất cả là do con bé ăn uống linh tinh!”
Cha Cảnh gật đầu: “Con gái có lỗi, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng quá đáng! Sau này tôi phải hỏi bọn họ bán cái gì mới được!”
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Cảnh nấu cho cô ấy tô cháo. Bà nhìn thấy trên bếp lò có món canh Dưỡng nhan trắng da, bà nhướng mày muốn đổ đi nhưng cuối cùng lại đặt xuống.
Cái này là do con gái mua, có đổ cũng để cho con bé tự đổ.
Để cho con bé tự làm, để sau này con bé mới tiếc tiền không tiêu xài phung phí.
“Choang” Có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Mẹ Cảnh bước ra ngoài, bên ngoài, Cảnh Vân Lan vừa mới từ trong phòng đi ra, đang quay lưng với mẹ Cảnh và uống nước.
Cha Cảnh đang ngồi trên ghế sofa với đôi mắt đờ đẫn, ông ngồi đối mặt với Cảnh Vân Lan, cũng chính ông là người đã làm rơi chiếc ly.
Mẹ Cảnh nhíu mày: “Sao vậy? Sáng sớm đã làm rơi ly.”
Cha Cảnh vẫn không nhúc nhích, Cảnh Vân Lan quay đầu lại:
“Cha con sao thế?”
“Keng” cái xẻng của mẹ Cảnh rơi xuống đất.
Một lúc sau, từ trong phòng tắm truyền đến tiếng khóc nức nở của Cảnh Vân Lan: “A a a! Ô ô ô!”
Tiếng khóc này không giống như đau buồn, mà chính là vì vui mừng mà bật khóc
Một tuần sau.
Cảnh Vân Lan trang điểm rất xinh đẹp, mụn trên mặt đã biến mất hơn nữa làn da trở nên mịn màng. Từ sau khi bị mụn cô ấy mới biết xinh đẹp quan trọng như thế nào.
Không chỉ vì người khác.
Cũng vì niềm vui của bản thân.
Vẻ đẹp mới khiến bản thân vui vẻ.
Cảnh Vân Lan mua quần áo đẹp, thay đổi kiểu tóc và bước vào công ty với khuôn mặt rạng rỡ.
“Wow! Lan Lan dưỡng bệnh một thời gian, càng ngày càng xinh đẹp!”
“Lan Lan, nói cho tôi biết đi cậu đi dưỡng bệnh hay là phẫu thuật thẩm mỹ?” “Nhưng mà ngũ quan không thay đổi!”
“Các đường nét trên khuôn mặt không thay đổi nhưng cậu từ một tiểu mỹ nhân trở thành một đại mỹ nhân! Thật là một cú sốc!”
“Phẫu thuật thẩm mỹ?”
Cảnh Vân Lan chỉ lắc đầu cười và không giải thích nhiều.
Khi cô ấy đi về phía bàn làm việc, tên đàn ông cặn bã đó ngây người nhìn cô ấy. Cảnh Vân Lan khinh thường nhìn hắn, nhìn đi chỗ khác như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Cô em gái nhỏ ngồi cạnh với tên đàn ông cặn bã thấy vậy cô ta hung hăng ngắt eo hắn.
Thế nhưng tên đàn ông cặn bã đó vẫn nhìn chằm chằm vào Cảnh Vân Lan không buông .
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất