Cảnh Vân Lan đã lâu không đi làm, cô ấy chỉ có hơn 30.000 nhân dân tệ nếu mua thì cô ấy cũng chỉ đủ mua ba lần. Dựa theo một tuần mua một chén cô ấy chỉ có thể mua trong ba tuần, không thể chống đỡ được đến một tháng.
Cô ấy nghiến răng hay là mua trước một chén và quy định của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chỉ được phép mua một chén.
Sau khi mua nó, Cảnh Vân Lan vừa mong đợi vừa sợ hãi.
Cô ấy rất tin tưởng Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhưng cô ấy không nghĩ rằng mình thực sự may mắn như vậy.
Nhà cô ấy cách thành phố Bạch Dương không xa nhưng cô ấy thực sự không muốn ra ngoài. Vì vậy, sau một loạt suy xét những phức tạp Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thông báo với cô ấy rằng họ sẽ ship hàng cho cô ấy vào sáng mai bằng giao hàng hỏa tốc.
Sau khi chi mười ngàn nhân dân tệ, ai lại không muốn được ship giao hàng hỏa tốc?
Vì vậy, tầm xế chiều hôm đó cô ấy đã nhận được.
“Lan Lan, con lại mua cái gì?” Mẹ Cảnh tò mò hỏi.
Cảnh Vân Lan thuận miệng trả lời: “Thuốc trị mụn.”
Sau đó, cô ấy thấy mẹ Cảnh đột nhiên im lặng, Cảnh Vân Lan kinh ngạc nhìn sang.
Mẹ Cảnh vươn tay giật lấy đồ trong tay cô ấy, giọng nghiêm túc: “Cảnh Vân Lan, chúng ta đã thống nhất chờ cha mẹ nghỉ phép đưa con đến bệnh viện lớn khám thử lần nữa, con không được dùng linh tinh trước đây đã khổ rồi con còn chưa chừa?”
“Mẹ… Lần này thì khác.”
“Có gì khác nhau? Mẹ đem vứt những thứ này, con tuyệt đối không được dùng những thứ linh tinh này.”
Cảnh Vân Lan thấy mẹ Cảnh muốn ném gói hàng kia đi lập tức cuống cuồng nói: “Mẹ! Thứ này mua hết mười ngàn nhân dân tệ đó!”
Mẹ Cảnh sững người một lúc, hai tay như đông cứng lại.
Cảnh Vân Lan nhanh chóng giật lại, ôm chặt canh Dưỡng nhan trắng da trong tay.
Thật ra cô ấy cũng không biết thứ này đối với mình có tác dụng hay không nhưng cô ấy đã mua về rồi, cho nên trong lòng có chút hy vọng.
Ngộ nhỡ nó có tác dụng thì sao?
Mẹ Cảnh tức giận đến mức giọng run run: “Cảnh Vân Lan! Con điên rồi sao? Mười ngàn nhân dân tệ? Con coi tiền là rác sao?”
“Chỉ cần có thể trị được mụn, con đều sẵn lòng!” Cảnh Vân Lan phản bác lại.
Mẹ Cảnh tức giận đến chỉ tay vào mặt cô ấy, tức giận nói: “Được, được! Vậy thì con cứ dùng đi, mặt có tả tơi cũng đừng tìm mẹ mà khóc lóc, mẹ sẽ không quan tâm đến con!”
Mẹ Cảnh nói xong bà quay người đóng sầm cửa vào phòng.
Cảnh Vân Lan bật khóc, vừa khóc cô ấy vừa xách gói đồ vào bếp.
Một lúc sau, cô đun nóng canh Dưỡng nhan trắng da theo các bước rồi rót cho mình một bát, vừa uống vừa khóc.
Cô ấy biết rằng mẹ Cảnh làm điều này vì bà thương cô ấy nhưng Cảnh Vân Lan chỉ có hy vọng vào Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hoặc nói cách khác chính là… Cô ấy không từ bỏ một tia hy vọng.
Thực ra canh Dưỡng nhan trắng da uống không ngon bằng các loại canh khác ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhưng cũng không tệ, mùi vị rất nhạt, thoang thoảng mùi hương hoa ngọc lan.
“Vợ tôi đang nấu món gì vậy? Mùi thơm quá!” Cha Cảnh mới về, vừa thay giày vừa hỏi.
Cảnh Vân Lan hai mắt đỏ hoe từ trong bếp đi ra, nhẹ giọng nói: “Cha, là con đây. Con đang nấu thuốc mua ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.”
“Hả? Thuốc của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký? Cha nhớ không lầm mùi của canh Dưỡng sinh không phải mùi này!” Cha Cảnh cũng biết canh Dưỡng sinh của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Là canh Dưỡng nhan trắng da một sản phẩm mới.”
“Ừm ừm nghe tên là biết con sẽ uống rồi, con uống thật ngon nha.” Cha Cảnh cười nói.
Mẹ Cảnh từ phòng đi ra mặt lạnh tanh: “Mua món đó hết mười nghìn nhân dân tệ!”
Cha Cảnh sửng sốt một chút.
Mẹ Cảnh nhìn về phía Cảnh Vân Lan: “Uống cũng đã uống rồi, mẹ cũng không nói gì con nữa, chỉ có một điều nếu con uống vào mà vẫn không có hiệu quả. Con không được mua thêm nữa!”
Khóe miệng Cảnh Vân Lan lập tức mỉm cười và lao tới ôm mẹ Cảnh: “Được ạ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất