Toàn bộ sự chú ý của Lưu Toàn Phúc đều dán lên trên cuốn sách cũ, tuy bìa ngoài đã cũ nát nhưng được giữ gìn khá tốt, trên đó có hai chữ thật lớn viết bằng bút lông…
Thực đơn.
Thực đơn của Thực Thiên Hạ là cái gì?
Là ngự thiện!
Mà rõ ràng là đồ tổ tiên truyền lại!
Mặt mày Lưu Toàn Phúc khiếp sợ nhìn Nhiễm Lệ, lắp ba lắp bắp: “Cậu cậu cậu, cậu điên à?”
Nếu không bị điên sao có thể lấy vốn liếng của nhà họ Nhiễm đưa tặng người ta như thế được?
Nhiễm Lệ chả hiểu kiểu gì: “Nhưng mà nó ở trong tay tôi cũng vô dụng mà? Cha tôi cũng lo tôi sẽ sỉ nhục cái thực đơn này, cho nên chết đi rồi cũng không yên tâm nữa.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Nói thật, mới vừa rồi cô đã thật sự động tâm, chỉ hận không thể ngay lập tức giữ nó lại.
Đây là bản năng của một đầu bếp.
Nhưng rất nhanh sau đó cô đã nín nhịn lại được.
Cô không giống những người khác, cô có hệ thống mỹ thực, muốn ăn gì cũng có thể mua qua hệ thống, hơn nữa cô còn tự mở một nhà hàng cho nên thứ mà cô cần mài giũa chính là trình độ nấu ăn.
Đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều đã được thống nhất, cho dù có học được công thức của mấy món ngự thiện này thì cũng chỉ tổ làm Tiệm Mỹ Thực Trình Ký càng thêm lộn xộn hổ lốn.
Cô tự cho rằng cái hệ thống sản phẩm gì gì đó chắc chắn không hề thua kém cái cuốn thực đơn này.
Chính vì vậy mà đối với cô, cuốn thực đơn này cũng chẳng cần thiết lắm.
Nhưng mà…
Thật sự rất muốn nhận á!
Nhưng mà… chắc chắn không thể nhận.
Tuy Thực Thiên Hạ đã không còn, nhưng chỉ cần vẫn còn thành viên trong gia đình nhà họ Nhiễm thì vẫn có thể truyền lại, không cần lo bị người khác sáp nhập hay phải nhượng lại tên.
Đổi lại là một đầu bếp khác, có khi người đó sẽ nhận thật, nhưng lí trí và lương tri của Trình Nguyên Hoa nói cho cô biết… Cô không được nhận.
Vì vậy cô đẩy nó trở về, nói giọng nghiêm túc…
“Nhiễm Lệ, tôi biết vì lí do gì mà cậu lại đem cái thực đơn này tặng cho người khác, là bởi vì cậu không muốn chấn hưng lại nhà hàng này, đúng không? Nhưng đối với những đầu bếp uy tín đã lâu như chúng ta mà nói, kế thừa truyền thống là một việc rất quan trọng, bây giờ cậu không muốn học thì cũng không sao, có lẽ về sau khi cậu muốn học, hoặc có lẽ cậu sẽ thu nhận đệ tử, sinh con, bọn họ lại muốn học… Ẩm thực gia truyền của nhà họ Nhiễm vẫn còn có thể tiếp tục.”
Nhiễm Lệ sững sờ.
Lúc đem đi tặng anh ta cũng không nghĩ nhiều đến vậy, cha anh ta biết anh ta không muốn học, cho nên lúc lâm chung mới tỏ ra tiếc nuối như thế.
Mọi người trong nhà anh ta đều đã qua đời cả rồi, anh ta cũng chẳng muốn giữ lại cái thực đơn này làm gì.
Nhưng mà…
Trình Nguyên Hoa nói cũng có lý.
Tuy sau khi đưa cái thực đơn này cho Trình Nguyên Hoa, với trình độ nấu ăn của đối phương chắc chắn sẽ không làm nhục nó, nhưng đúng là ẩm thực gia truyền nhà họ Nhiễm đã không còn…
Nhiễm Lệ thấy hơi nhức nhức cái đầu.
Đột nhiên lại cảm thấy đề xuất của Trình Nguyên Hoa cũng hợp lý, bây giờ anh ta chưa muốn học, nhưng lỡ như sau này lại muốn thì sao? Ẩm thực nhà họ Nhiễm đã không còn, anh ta thấy cũng có hai phần hổ thẹn…
Giọng nói của Trình Nguyên Hoa không hề dao động: “Cho nên cái thực đơn này tôi không nhận được, cậu cầm lại tự giữ đi.”
Thứ này đối với người trong ngành bọn họ chính là một báu vật vô giá.
Vẻ mặt Nhiễm Lệ càng xấu hổ hơn, đưa đồ đến tặng còn lấy lại nữa, đúng là…
Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Bà chủ Trình, tôi cảm thấy lời chị nói rất có lý, nhưng đồ đã tặng đi rồi tôi sẽ không lấy lại nữa, thật là không biết xấu hổ, trước tiên tôi cứ để nó ở chỗ chị đã. Trong đó còn có một chút nội dung cơ bản về nền móng và kỹ thuật nấu ăn, chị có thể xem qua. Đợi tôi tìm cách thu xếp cho cuốn thực đơn này xong sẽ đến tìm chị lấy lại nó sau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất