Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Kết quả là bây giờ, sự thật đã được phơi bày, kẻ thù cũng đã bị tống vào tù.
Nhiễm Lệ đột nhiên không biết bây giờ phải làm gì.
Sau khi hỏi thăm về việc này, anh ta phát hiện ra rằng người tìm ra sự thật cho Thực Thiên Hạ là tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Vì vậy, Nhiễm Lệ đã đến đây, đặc biệt là để nói lời cảm ơn.
Tất nhiên, không loại trừ khả năng anh ta bây giờ không biết đi đâu, làm gì.
Nhiễm Lệ giơ cái bát rỗng lên: “Hết rồi.”
Lưu Toàn Phúc: “… Anh giai à, cậu đã ăn bốn bát rồi!”
Trên mặt Nhiễm Lệ lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Tôi… Ăn nhiều quá sao?”
Một người đàn ông to lớn biết xấu hổ vì ăn quá nhiều, ở cái xã hội mà ăn no là chuyện bình thường, thật khiến người ta cảm thông.
Quả nhiên, Từ Tú Uyển lập tức bưng nồi cơm đi tới, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: “Muốn ăn cái gì cũng được, đứa nhóc này nhất định đói lắm rồi! Mau ăn đi, còn nhiều!”
Nhiễm Lệ cười toe toét, khàn giọng nói: “Cảm ơn dì!”
“Ôi, cậu còn nhỏ tuổi hơn cả Toàn Phúc, phải gọi tôi là bà nội Từ mới đúng!” Từ Tú Uyển híp mắt cười.
Nhiễm Lệ vừa múc cho mình một bát cơm vừa cười rạng rỡ: “Dạ!”
Thật là một thanh niên lễ phép, anh ta cùng tuổi với Lưu Toàn Phúc,thật ra còn bé hơn Lưu Toàn phúc vài tháng, hoàn cảnh vô cùng khó khăn, mặc dù anh ta cao lớn nhưng vẫn khiến người ta đau lòng.
Ba món ăn, cũng khá nhiều.
Nhiễm Lệ đã ăn hết sạch mọi thứ, anh ta đang trộn chút canh gà hầm nấm cuối cùng vào nồi cơm để ăn.
Đúng vậy, anh ta đã ăn hết một nồi cơm.
Tất cả mọi người có chút ngây người.
Khi Trịnh Uyển đứng tính sổ sách, bà ta nhìn trộm bụng của Nhiễm Lệ, tự hỏi thức ăn đã đi đâu? Làm sao anh ta có thể ăn được nhiều như vậy?
Nhiễm Lệ đặt nồi xuống, ợ một cái, thành thật cười nói: “Ngon lắm, bà chủ Trình nấu ăn ngon thật! Còn ngon hơn đồ cha tôi nấu!”
Trình Nguyên Hoa nhếch khóe miệng: “Chỉ cần cậu thích là được.”
Dừng một chút, Trình Nguyên Hoa lại hỏi: “Cho nên cậu tới đây là vì muốn cảm ơn tôi?”
“Đúng, đúng vậy!” Nhiễm Lệ gật đầu.
“Nhưng người tìm ra sự thật và vạch trần sự việc đó là một người đàn ông tên Vương Ký.” Trình Nguyên Hoa nói.
Nhưng Nhiễm Lệ lắc đầu: “Tôi đã đến gặp Vương Ký, anh ta nói chị đã nhờ anh ta chụp lại những tấm ảnh kia, chị còn nợ anh ta ân tình vì điều đó. Tôi đã cảm ơn anh ta rồi, bây giờ tôi đến đây để cảm ơn chị.”
Vừa nói, anh ta vừa đứng dậy, lục trong túi chiếc áo khoác đang treo và tìm thấy một tấm vải bụi bặm, chẳng có gì đáng chú ý.
Sau đó, anh ta cầm một miếng vải đi tới, đặt lên bàn ăn, đưa cho Trình Nguyên Hoa: “Bà chủ Trình, đây là quà cảm ơn của tôi!”
Trình Nguyên Hoa ngơ ngác nhìn, sau đó đưa tay mở mảnh vải ra.
Vừa nhìn rõ thứ bên trong, Trình Nguyên Hoa lập tức gấp khăn lại, đặt nó xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Nhiễm Lệ, cậu đưa thứ này cho tôi làm gì?”
Nhiễm Lệ gãi đầu: “Tôi giữ nó thì cũng chả làm được gì, tặng chị coi như quà cảm ơn.”
Trình Nguyên Hoa nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Cha của cậu… Có lẽ sẽ không… Đồng ý đâu…”
Nằm dưới quan tài cũng không chịu nổi nữa!
Nhiễm Lệ nở nụ cười, để lộ ra hai chiếc răng nanh, trông cực kỳ thật thà chất phác: “Trước khi cha tôi hấp hối đã nói… Tiếc rằng thứ này phải giao lại cho tôi, chỉ sợ là sẽ bị thất truyền mất, mong cho sau này sẽ tìm được người có duyên.”
Trình Nguyên Hoa: “…” Nói cho cùng thì sao cha anh ta yên tâm về đồ ngốc nghếch như anh ta được chứ?
Cô nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn đẩy trở về: “Không được, tôi không nhận được, thứ này rất có giá trị!”
Lưu Toàn Phúc bên cạnh nhìn ngó mãi cũng chẳng thấy gì, không hiểu ra sao: “Gì vậy? Của báu gì mà quý đến như thế?”
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa phức tạp, rồi sau đó chậm rãi vạch tấm vải bụi ra.
Bên trong là một cuốn sách đã cũ, còn có một củ nhân sâm sắp lớn thành hình người.

Ads
';
Advertisement