Trình Nguyên Hoa và Mạc Nguyên nhìn nhau rồi mỉm cười.
Ánh mắt Diệp Dư Chiêu trong đám người trở nên lạnh lẽo, vô cùng vô cùng lạnh.
Ánh mắt anh như vậy nhìn người ta rất dễ khiến người ta cảm giác đến Sâm Lãnh rồi sau đó lạnh sống lưng.
Mạc Nguyên có cảm nhận được Sâm Lãnh Diệp Dư Chiêu hay không thì không biết, anh chi biết Mạc Nguyên quay đầu lại nhìn anh một cái, ánh mắt hai người khó có dịp bắt gặp nhau trong thời gian ngắn, rồi sau đó Mạc Nguyên lại dời sang trên người Trình Nguyên Hoa., còn cúi đầu nói câu gì đó.
Trình Nguyên Hoa bật cười.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Trên tay anh dùng lực: “Răng rắc–”
Mẹ Diệp bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Dư Chiêu, con bị làm sao vậy?”
Diệp Dư Chiêu: “Không có chuyện gì, chỉ là nhìn thấy con ruồi phiền phức!”
Mẹ Diệp: “….”
Bà nhéo mạnh Diệp Dư Chiêu một cái rồi nhắc nhở anh: “Chỗ này của bà chủ Trình sạch sẽ như vậy, con đừng có mà bôi nhọ người ta.”
Diệp Dư Chiêu: “…”
“Cha… cha thực sự đừng ăn nữa…” Cha Diệp lần nữa bất lực.
Ông cụ Diệp trừng mắt nói: “Anh thì ăn ít chắc?”
Cha Diệp: “…”
Lúc này các đầu bếp đã ăn xong rồi, rất nhiều nhân cũng đã hết rồi, rất nhiều người đều ăn đến cái bụng tròn vo nhưng vẫn là nhịn không được muốn ăn tiếp.
Ông cụ Diệp đi nhanh về phía trước, lau lau tay bắt đầu gói sủi cảo, hình dáng… xấu xí không chịu nổi.
Có người nhịn không được nói ông cụ: “Ông cụ, ông vẫn là ngừng đi để người khác đến giúp ông, đừng lãng phí nhân sủi cảo này!”
Ông cụ Diệp không để ý vẫy vẫy tay: “Sẽ không lãng phí đâu, có xấu thêm đi nữa tôi cũng sẽ ăn, dù có rớt ra ngoài tôi cũng vớt ăn, yên tâm đi. Chính là bởi vì phần nhân ngon như vậy, da sủi cảo lại tốt như vậy, cho dù tôi có gói xấu đi nữa cũng ngon thôi, cảm giác thành tựu biết bao nhiêu!”
Đây chính là điển hình của “gạt người dối mình”, người ta chuẩn bị nhân và da sủi cảo xong hết rồi, ông cụ chỉ phụ trách gói, cho dù có gói xấu đến không chịu nổi nhưng mà bởi vì nhân và da ngon thì sẽ tạo nên một hiện tượng giả là “Ông cụ gói sủi cảo ngon”.
Người bên cạnh bất lực lắc lắc đầu.
Ông cụ Diệp lại nói: “Tiếc là phần nhân của bà chủ Trình đã được ăn hết rồi, mấy phần nhân ngon khác cũng đều ăn hết luôn rồi, chỉ có phần nhân này không biết là của ông già nào làm, ngọt gắt, sủi cảo làm gì có vị ngọt, khó trách chỉ còn lại phần của ông ta vẫn chưa ăn hết!”
Người bên cạnh đó: “….”
Anh ta âm u nhìn ông cụ Diệp nói: “Đó là sư phụ ta…”
Ông cụ Diệp hoàn toàn không có cảm giác bị bắt quả tang nói xấu ai đó, anh liếc nhìn người đó rồi bình tĩnh nói: “Trở về nói với sư phụ cậu.”
Người bên cạnh: “…”
Ở một góc khác.
Ngô Trung Tuyền bưng bát ợ hơi, Vương Ký ở bên cạnh tươi cười xán lạn hầu hạ gói sủi cảo cho ông ta lập tức đưa giấy và nước: “Đây, ông Ngô uống chút nước.”
Ngô Trung Tuyền nhìn anh ta một cái rồi nhận ly nước lên uống, chỉ là nhịn không được nói: “Người bạn đó là gì của cậu? Người yêu? Nếu không cậu sao lại phải nhiệt tình như vậy làm gì!”
Vương Ký xém chút nữa ngã ngửa, vội vàng lắc lắc tay: “Không phải không phải, là đàn ông.”
Ngô Trung Tuyền: “Đàn ông thì không thể là người yêu à? Nhìn không ra cậu vậy mà lại khá bảo thủ.”
Vương Ký: “…” ?? Là do ông cụ ông quá tiên tiến thì có!!
Một lúc lâu sau anh ta mới than thở: “Là tôi nợ cậu ấy.”
Ngô Trung Tuyền: “Được rồi được rồi, quay về bảo cậu ta tới tìm tôi.”
Vương Ký vui mừng kích động đến ăn nói lộn xộn.
Ngô Trung Tuyền uống nước, sờ sờ cái bụng căng cứng của mình cũng là vẻ mặt vừa lòng thỏa ý.
“Món theo mùa” này nhận được lời khen của tất cả mọi người.
Mùi vị ngon là chỗ mọi người hài lòng nhất, bầu không khí cũng tốt, giúp đỡ lẫn nhau, tự mình gói sủi cảo. Cuối cùng nhân không đủ vẫn có học trò của đầu bếp tạm thời ra trận băm một ít.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất