Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Ông Tần, sao lại dùng thịt gà cay làm nhân sủi cảo?”
“Trời ơi, tôi đã thấy cái gì đây? Nhân hành tây?”
“Hả, người phương Bắc không phải thích ăn nhân hành tây sao?! Nhân này của tôi chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự hoan nghênh!”
“Bà chủ Trình, cô thư giãn chút đi, chỉ là nhân sủi cảo thôi không cần thêm nhiều mấy thứ phối phương bí truyền vào như vậy đâu nhỉ?”
“Lưu Kim Bảo, có phải anh sợ nhân của Nguyên Hoa có thể so sánh được với nhân của anh không?”
….
Bọn họ mỉa mai và chê bai nhau nhưng lại đều ha ha cười lớn, rõ ràng vẫn là đang rất vui vẻ.
Bình thường bọn họ ở nhà đều nói một không có hai, những người giúp đỡ không phải người vai dưới thì cũng là học trò, ai ai cũng đều là người được nịnh nọt.
Nhưng khi mấy đầu bếp lớn này ở với nhau càng giống như là bạn bè giận qua giận lại, bình đẳng với nhau, hành vi gói sủi cảo cùng nhau như vậy thực sự là chưa bao giờ có.
Nhân làm xong rồi, mọi người đều nhao nhao đi lấy da sủi cảo bắt đầu gói.
Đến lúc này thì đã thấy sự chênh lệch rõ ràng, Lưu Cẩm Vinh giậm chân: “Này này này!!! Sao mọi người đều lấy của Mạc Nguyên vậy?! Da sủi cảo tôi cán không tốt sao?! Chỉ hơn cậu ta một chút xíu, bằng mắt thường căn bản là không thể nhìn ra được!”
Một trận cười vang.
Da hai người cán vô cùng tốt, độ mỏng vừa phải đã là mỏng nhất rồi, nhưng lại sẽ không vừa nấu đã bể.
Gói sủi cảo lại càng thành thạo, có cái đơn giản, chỉ cần nặn một cái là đã có một cái sủi cảo rồi.
Cũng có cái tinh xảo, hoa văn trang nhã, hình dáng trang nhã…
Mỗi cái đều khác nhau khiến đám người vây xung quanh xem đều vô cùng kinh ngạc.
Mọi người gói xong sủi cảo đặt trên tấm gỗ trước mặt, mấy đầu bếp khác giúp đỡ, có cái bỏ vào lồng hấp, có cái lấy nước bắt đầu luộc, cũng có cái đem đi chiên.
Bọn họ mỗi người đều băm một một thau nhân, dự đoán là tuyệt đối đủ ăn, có khi dư cũng có, nên liền đi chờ sủi cảo.
Đợi đến khi chín, mỗi người một khay tự mình đi lấy nhân mình muốn ăn, hấp, luộc với chiên đều tùy ý lấy.
Sủi cảo lần thứ nhất ra lò, các đầu bếp đều đã chia xong rồi.
Mấy người khác chỉ có thể căng mắt đợi lần thứ hai.
Còn các đầu bếp đã bắt đầu thưởng thức.
Có đa dạng nước chấm ở trước mặt, thích chấm vị gì thì chấm vị đó.
Trình Nguyên Hoa chỉ thích chấm chút giấm, sau đó ăn nguyên vị của sủi cảo.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ăn sủi cảo hệ thống sản xuất, cô lấy một cái sủi cảo hấp cắn một miếng, một ít nước ngọt thơm ngon ở bên trong chảy vào miệng, nóng đến hà hơi.
Thời tiết lạnh như vậy mà sủi cảo lại vừa nóng vừa thơm ngon như vậy thực sự là khiến người ta say đắm.
“Ngon!”
Mạc Nguyên cũng gật gật đầu: “Mùi rau hẹ nặng, rất dễ lấn át các mùi vị khác, nhưng nếu cho nhiều đồ gia vị lại sẽ lấn át hết mùi nguyên bản của sủi cảo. Sủi cảo của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này lại khác, đầu tiên là dùng hương thơm nồng đậm của nước ngọt để kìm nén lại hương vị của rau hẹ, làm cho tất cả các hương vị vừa phải và bổ sung cho nhau. Hương vị của rau hẹ chi là bị áp chế chứ không hề bị che đi, cũng vì thế mà nhai nhai một lúc thì hương vị rau hẹ càng ngày càng nồng, làm cho người ta thích thú.”
Ông Tần gật gật đầu: “Đúng, nhận xét của Mạc Nguyên vô cùng đúng, ngon, tôi chưa từng ăn qua sủi cảo nào ngon như vậy!”
Sau khi Trình Nguyên Hoa nuốt xuống sủi cảo trong miệng xong thì mỉm cười nói: “Ngon như vậy là cũng nhờ một phần công lao của cậu Mạc Nguyên, tôi không thể cán ra được da sủi cảo tốt như vậy đâu!”
Kim Phương Bảo gật đầu liên tục: “Còn không phải sao, Mạc Nguyên cũng thực sự lợi hại, da sủi cảo này không bình thường, mỏng, rất mỏng, da sủi cảo mỏng như vậy rất dễ mất đi độ dai. Nhưng da sủi cảo này không giống, mỏng như vậy nhưng lại có sức chịu vô cùng mạnh, phối hợp với nhân mà bà chủ Trình băm nữa thì rất hoàn mỹ!”

Ads
';
Advertisement