Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Bác sĩ!”
Trong vòng tay của ông ta, Bảo Nhi vô cùng yếu ớt mở mắt ra, giọng nói mất đi sức lực.
Đứa trẻ không chịu đau đớn, nước mắt cứ tuôn rơi.
Cậu bé nói một cách yếu ớt: “Cha… Con, con là một anh hùng…”
Ông Vinh bật khóc.
Đứa bé trai giơ tay: “Đồ ăn Tiệm Từ Ký… Mang cho mẹ… Cho mẹ.”
Cậu bé vẫn nắm chặt trong tay, cho dù bị bắt cóc, cho dù bị đâm, cậu bé vẫn nắm chặt đồ ăn Tiệm Từ Ký mua cho mẹ nó, không bao giờ buông tay.
“Bảo Nhi… Cha, cha, cha ở đây… Con hãy cố lên, cha sẽ đưa con… Đến…” Giọng nói của ông Vinh run rẩy, toàn thân toát ra sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Ông ta muốn bế Bảo Nhi lên xe nhưng ông ta chưa kịp đứng dậy, cậu bé đã ngã xuống đất vẫn nắm chặt đồ ăn Tiệm Từ Ký trong tay.
Những chiếc bánh bao nhỏ dễ thương bên trong túi lần lượt rớt ra ngoài, trải đầy trên mặt đất, phủ đầy đất cát.
Con trai của ông ta và Trịnh Uyển đã vĩnh viễn nhắm mắt ra đi vào tháng 11 này.
Cậu bé nhớ những gì cha nó nói, hãy trở thành một anh hùng.
Cậu bé nhớ đến đồ ăn Tiệm Từ Ký, món mà mẹ cậu bé rất thích ăn.
Ông Vinh ôm đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết.
Cho dù đã năm năm trôi qua, ông ta cũng như Trịnh Uyển sẽ không bao giờ quên, cũng sẽ không quên cậu bé.
“Tất cả là lỗi của tôi… Tại sao tôi không để nó quay về sớm hơn… Tại sao tôi không tự mình đi theo…” Giọng ông Vinh run run, tràn đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Những năm này, nỗi đau cứ day dứt trong lòng ông ta nhưng ông ta biết, Trịnh Uyển còn đau đớn hơn, nếu ông ta khóc và tuyệt vọng thì Trịnh Uyển sẽ thế nào?
Ông ta và Trịnh Uyển đã mất cậu con trai nhỏ và ông ta cũng không thể sống thiếu Trịnh Uyển.
Nếu không… Ông ta sẽ phát điên.
Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt chảy ngược, cô hít sâu một hơi không để nước mắt chảy ra.
Đó là một đứa trẻ rất đáng yêu.
Cũng là một đứa trẻ kém may mắn.
Nó có một người cha muốn trở thành anh hùng và bản thân nó cũng là một anh hùng nhỏ.
Ông Vinh đang rất hối hận nhưng nếu ngày hôm đó ông ta không ra ngoài, một khi vụ nổ kết thúc sẽ có biết bao nhiêu bi kịch của vụ đánh bom đó, ai có thể nói rõ?
Trình Nguyên Hoa thở ra một hơi dài, giọng nói có chút khàn khàn: “Những tình tiết chi tiết này… Ông chưa kể cho chị Trịnh nghe sao?”
Ông Vinh che mặt lắc đầu: “Không có nói, tôi sợ bà ấy biết… Câu nói cuối cùng của Bảo Nhi…”
Câu cuối cùng cậu bé nói đưa đồ ăn Tiệm Từ Ký về cho mẹ. Nếu như Trịnh Uyển biết câu này, bà ta lại càng đau đớn hơn.
Trình Nguyên Hoa lại hỏi: “Chị Trịnh muốn sinh thêm một đứa con nữa… Hai người…”
Trịnh Uyển có lúc nói rằng cơ thể của ông Vinh có vấn đề và đôi khi còn nói ông ta cố ý làm điều đó, sợ Bảo Nhi sẽ quay lại trả thù ông ta.
Ông Vinh ngẩng đầu lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Ông ta nói:
“Tôi không có vấn đề gì.”
‘Nhưng Uyển Uyển không thể sinh thêm con nữa. Khi sinh Bảo Nhi bà ấy đã bị tổn hại. Nếu bà ấy ép mình phải sinh thêm đứa nữa, có lẽ… Bà ấy sẽ rời xa tôi.”
Trình Nguyên Hoa giật mình.
Ông Vinh là người lý trí, tuy Trình Nguyên Hoa không tiếp xúc nhiều với ông ta nhưng cũng biết ông ta rất ít khi khóc trước mặt người khác, chứ đừng nói như bây giờ khóc rất thảm thiết.
Ông ta khóc một hồi, khóc đủ rồi mới ngẩng đầu lên buông tay ra.
Sau đó ông ta hít một hơi thật sâu, lau nước mắt tuy rằng giọng nói còn có chút nghẹn ngào nhưng cũng đã bình tĩnh lại một chút.
Ông ta nói: “Tôi không thể để Uyển Uyển liều mạng sinh thêm con nữa. Tôi biết bà ấy nhất định sẽ lựa chọn sinh thêm con nhưng… Nhưng tôi không muốn. Tôi chỉ muốn bà ấy ở bên tôi.”
Giữa đứa trẻ và Trịnh Uyển, ông chọn Trịnh Uyển.
Cũng vì vậy, ông Vinh đã giả vờ sức khỏe ông ta không tốt trong 5 năm qua, cắt đứt hy vọng của Trịnh Uyển.

Ads
';
Advertisement